Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 242
Cập nhật lúc: 2024-05-24 09:18:42
Lượt xem: 93
Đến ngày thứ ba Khúc Kha mới nhìn lần nữa nhìn thấy Lam tiểu thư.
Chị về thay quần áo, bộ dạng vội vàng.
Khúc Kha nếu không phải vừa lúc xuống lầu đưa bản thảo cho Trần biên tập đã hóa trang thành “ăn mày” thì có khi còn không gặp được chị.
Cô chần chờ một chút mới ngăn Lam tiểu thư lại, nhẹ giọng: “Chúng ta nói chuyện hai câu được không?”
Lam tiểu thư: “Được.”
Chị biết “Cao Nhược Huyên” người này rất thông minh, nếu như không phải có chuyện quan trọng, con bé sẽ không ở ngay lúc này ngăn chị lại.
“Vào đi, có điều chị còn sốt ruột đi bệnh viện, thời gian có hạn, chỉ sợ không nói được nhiều……”
Khúc Kha: “Em hiểu, em cũng chỉ muốn nói mấy câu.” Cô dựa vào trên ngăn tủ, giọng nhàn nhạt: “Con của chị sẽ không lại lần nữa bị trộm chứ?”
Lam tiểu thư sửng sốt, có chút không hiểu ý của Khúc Kha. Lam tiểu thư ngày thường là người rất thông minh, giờ như không phải. Chị quan tâm quá sẽ bị loạn nên trong lúc nhất thời chưa hiểu rõ ý của Khúc Kha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-242.html.]
Khúc Kha thấy như thế bèn nói sơ lược phỏng đoán của mình, mặc kệ Lam tiểu thư nghĩ như thế nào, Khúc Kha vẫn thấy mình nên nói cho chị. Dù sao việc mất đi ngay từ đầu hay mất đi rồi tìm lại được, sau đó lần thứ hai mất đi sẽ trở thành hai việc hoàn toàn khác nhau.
Cô không hi vọng mẹ con họ lại chịu cảnh trắc trở nữa, thế đạo bây giờ đã rất gian nan, nếu như có một chút chỗ dựa an ủi sẽ tốt hơn.
Khúc Kha nghiêm túc: “Em không biết mình suy nghĩ có đúng hay không nhưng em luôn cảm thấy chuyện con chị bị trộm là có người cố ý làm. Có lẽ là kẻ thù của chị hoặc một nguyên nhân nào khác. Tuy rằng giờ đã qua 10 năm, cảnh đời thay đổi nhưng ai biết được tai họa ngầm bị che giấu kia còn ở đây hay không? Có thể nghĩ được rủi ro khá lớn nên em muốn nhắc chị một chút. Chuyện ra sao thì còn phải do chính chị tự cân nhắc.”
Lam tiểu thư nghe hết một lượt, sắc mặt trắng bệch, mãi sau chị mới giật giật khóe miệng, cả người phảng phất như sắp ngất xỉu, lại cố giữ kiên định: “Chị đã biết, cảm ơn em đã nhắc nhở.”
Khúc Kha mỉm cười: “Không cần khách khí, đừng nói chị là của bạn em, kể cả người khác, nên nói, em cũng sẽ nói. Em không muốn nhìn thấy cảnh m.á.u mủ chia lìa.”
Đây là điểm mấu chốt của cô.
Lam tiểu thư buông đồ trên tay xuống, ngồi trên sô pha, trầm mặc nửa ngày, nói: “Kỳ thật từ ngay từ đầu chị đã thấy không đúng rồi.”
Khúc Kha nhướng mày, hỏi lại: “Ngay từ đầu?”
Lam tiểu thư lau mắt, tất cả đều là nước mắt: “Thật ra lúc con chị vừa bị bắt cóc, mỗi ngày chị đều chạy đến phòng tuần bộ rồi lại chạy qua bệnh viện. Mấy tháng kia chị và mẹ Hứa như muốn phát điên. Thế nhưng dù một chút manh mối dù nhỏ nhoi cũng không có. Bệnh viện trốn tránh trách nhiệm mặc kệ tất cả, lúc nào cũng nói không biết. Phòng toàn bộ thì không chịu điều tra hẳn hoi, chị hỏi cũng chỉ ứng phó cho xong truyện. Lúc ấy chị đã bắt đầu có chút hoài nghi. Giống như em nói vậy, nếu đến chỗ dân nghèo, trẻ con dễ trộm hơn nhiều, việc gì phải theo dõi rồi trộm con của chị? Còn bên phòng toàn bộ nữa, chị tiêu không biết bao nhiêu tiền, bọn họ tiền vẫn lấy còn việc thì không làm, luôn nói các loại lý do để trốn tránh. Không phải họ không điều tra, họ vẫn luôn tra như vậy, điều tra một cách có lệ. Sau này có một ông cụ ở đó không nỡ thấy chị như vậy mới lén lút ám chỉ, nói có người cố ý muốn hại chị. Chẳng giấu gì em, em nhìn chị bây giờ tính cách phóng khoáng thế thôi chứ năm đó chị dịu dàng, hiền thục lắm. Chị ở Xưởng điện ảnh chẳng có kẻ thù, bản thân cũng không phải minh tinh có danh tiếng nổi bật, người ta cũng chẳng cần vì chị mà ép đến đường chết. Duy nhất chỉ có người hận chị thấu xương chính là tên quỷ kia. Lúc ấy chị còn không tin, rồi lại suy đoán con có thể bị Tần gia bắt trộm. Chị lúc ấy đã biết mong muốn tìm được con gần như vô vọng, chị chỉ mong bọn họ đối tốt với nó. Chị nỗ lực tự nhắc nhở bản thân, đó là con cháu nhà họ, là con trai ruột của anh ấy. Nếu thằng bé bị người nhà họ bắt đi thì ít nhất đứa bé không lo ăn uống, cha ruột lại ở đó, chắc chắn có thể trải qua cuộc đời tốt đẹp.”
Chị thở dài một tiếng, nói: “Ai mà ngờ được, hai năm sau gã sai vặt của anh ấy tìm được chị, chị mới biết anh ấy vốn dĩ không bắt cóc con, hơn nữa không phải thật sự không muốn kết hôn mới chia tay với chị. Anh ấy bị bệnh nan y nên mới lựa chọn như thế. Chị lúc đó mới phát giác ra không đúng, truy hỏi về đứa bé, người nhà anh ấy quả nhiên không biết chuyện chị đã sinh con. Lúc ấy chị mới điên cuồng tìm kiếm lần hai. Có điều chị tìm được rất nhiều đứa bé giả mà không tìm được đứa con chân chính của mình. Con chị vẫn không luôn không tìm được.”