Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 239
Cập nhật lúc: 2024-05-24 09:17:08
Lượt xem: 95
“Chờ một chút anh đi tìm hộ công đến lau người, thay quần áo cho thằng bé.”
*Hộ công: Người làm công trong viện, nhằm giúp người nhà bệnh nhân, người nhà phải thuê, trả tiền.
Mẹ Hứa: “Tìm người nào cho mất công, để dì làm. Hộ công cũng phải trả tiền, không cần lãng phí.” Bà chỉ huy Túc Bạch: “Tiểu Bạch, cháu đi chuẩn bị nước lại đây.”
Túc Bạch không nói chuyện, xoay người đi làm.
Khúc Kha nhìn bé trai vẫn còn hôn mê cùng ngồi Tiểu Nha đôi mắt hồng hồng ngồi ở mép giường, nói: “Mẹ Hứa, dì chăm sóc nó nhé, cháu đi mua chút đồ dùng, khăn lông gì đó.”
Lần này mẹ Hứa không ngăn cản nữa, bà đã nhìn ra hai anh em này cái gì cũng không có. Mấy người bọn bà mà không giúp đỡ thì không biết sẽ phải trải qua như thế nào. Bà thở dài một tiếng, nói: “Cháu để ý thằng bé, để dì đi xuống mua cho.”
Khúc Kha cười cười, đè bả vai Mẹ Hứa lại, nói: “Cháu đi, động tác cháu nhanh hơn.”
Bên ngoài các bệnh viện đều có một ít cửa hàng bán linh tinh này nọ. Khúc Kha vừa ra khỏi cửa bệnh viện đã mua được khăn lông ở cửa hàng đối diện, nghĩ nghĩ, cô lại mua thêm hai hộp đào lon, một loại quả tròn, một loại quả hơi dài.
Tiện tay cô còn mua thêm một ít đồ khác.
Lúc ra khỏi cửa hàng thì thấy bên kia có quán bánh bao, cô hỏi: “Ông chủ, có nhân gì vậy?”
“Bánh bao thịt nhân thịt heo còn có bánh bao chay, đều có. Tiểu thư muốn mấy cái?”
Một thân quần áo của Khúc Kha nhìn có vẻ vô cùng quý giá, vừa nhìn đã biết không phải con gái nhà bình thường, thời buổi này người như thế phải kính trọng. Chủ quán cực kỳ khách khí.
Khúc Kha: “Cho tôi mười cái bánh bao thịt đi.”
Chủ quán lập tức vui vẻ ra mặt, bỏ được tiêu tiền như vậy, một ngày gặp được hai người như này ngủ cũng muốn cười tỉnh.
Khúc Kha đưa tiền, lại hỏi: “Quán bánh bao của chú mấy giờ đóng cửa? Lát nữa tôi còn xuống nữa, còn kịp không?”
Chủ quán vội đáp không ngừng: “Kịp, kịp chứ, tôi chưa vội thu quán, tôi vẫn luôn ở chỗ này chờ ngài cũng được.”
Khúc Kha mỉm cười: “Vậy tốt quá.”
Thái độ phục vụ thời đại này luôn tốt vô cùng.
Khúc Kha cầm đồ lên lầu, vừa đến nơi, còn chưa mở cửa phòng bệnh đã nghe được tiếng khóc cuồng loạn.
Khúc Kha bị dọa một cái lảo đảo, vội chạy chậm vài bước đi vào phòng bệnh, vừa đến cửa đã thấy mẹ Hứa ôm Tiểu Thạch Đầu oa oa khóc.
Khúc Kha: “Làm sao vậy?”
Cô chọc chọc Túc Bạch đang đứng một bên, Túc Bạch do dự một chút, thấp giọng: “Mẹ Hứa vừa rồi thay quần áo cho Tiểu Thạch Đầu đột nhiên kêu lên, nói là rốt cuộc đã tìm được rồi.”
Khúc Kha: “Ai?” Rốt cuộc tìm được rồi?
Ý mẹ Hứa …… là tìm được ai?
Tiểu Nha đứng một bên, mê mê hoặc hoặc cũng không hiểu gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-239.html.]
Khúc Kha tiến lên đỡ lấy mẹ Hứa: “Dì ổn chứ?”
Lúc này hộ sĩ cũng qua đây: “Quỷ khóc sói gào cái gì? Yên lặng chút.”
Khúc Kha vội xin lỗi, mẹ Hứa cầm tay Khúc Kha kêu: “Dì tìm được rồi, dì tìm được tiểu thiếu gia rồi!”
Bà khóc đến đôi môi cũng run rẩy: “Cháu, cháu giúp dì gọi tiểu thư lại đây, cháu giúp dì gọi tiểu thư lại đây được không? Tiểu Thạch Đầu chính là đứa bé bị mất trộm nhà bọn dì!”
Khúc Kha không có chút kinh ngạc hay do dự nào nữa, lập tức nói: “Được! Được!”
Cũng may thời buổi này kẻ dám bỏ tiền ở bệnh viện không nhiều nên phòng bệnh này ngoài bọn cô ra cũng không có người khác, như vậy mới không quấy rầy đến người ta.
Phòng Lam tiểu thư có lắp điện thoại nên Khúc Kha lập tức gọi điện thoại cho chị ngay. Cô cũng không nói rõ bên này có chuyện gì, chỉ bảo Lam tiểu thư nhanh chóng đến một chuyến còn không nói rõ thêm gì nữa. Dù sao nói trong điện thoại cũng không rõ ràng. Nếu chị không may nghe được tin tức mà bị kích thích mạnh, trên đường xảy ra chuyện gì thì mất nhiều hơn được.
Chính bởi vậy, Khúc Kha mới không nói thẳng.
Khúc Kha: “Em xuống lầu đón người.”
Túc Bạch: “Anh cùng em xuống.”
Khúc Kha gật đầu, rồi lại nói: “Mẹ Hứa, cháu mua một ít bánh bao, dì cùng Tiểu Nha trước ăn một chút, ăn no mới có sức chăm sóc người bệnh.”
Cô đưa đồ cho Tiểu Nha, Tiểu Nha có chút mờ mịt bất lực.
Khúc Kha xoa xoa đầu con bé, an ủi: “Không có việc gì, nem ngoan ngoãn ăn bánh đi đã. Không có sức cái gì cũng làm không xong.”
Tiểu Nha nghe lời gật đầu.
Khúc Kha quay đầu cùng Túc Bạch cùng xuống lầu.
Khúc Kha chỉ chỉ sạp hàng, nói: “Chúng ta cũng qua đi ăn hai cái bánh bao đi, em mời anh.”
Túc Bạch nhìn Khúc Kha một cái thật sâu, Khúc Kha: “Đi thôi.”
Ông chủ quán bánh bao nhìn thấy cô đi rồi quay lại vui mừng chào hỏi: “Ngài lấy chút gì chứ?”
Khúc Kha: “Lại lấy hai mươi cái bánh bao đi, chú có canh hoặc cháo gì đó không?”
Chủ quán: “Có có có, có cháo gạo kê.”
Khúc Kha: “Vậy lấy hai chén.”
Hai người ngồi cùng nhau, Khúc Kha nhẹ giọng nói: “Anh không hiếu kỳ à?”
Túc Bạch: “Anh đoán được.”
Anh rũ mắt xuống rồi ngay sau đó ngẩng đầu nói: “Cũng không khó đoán.”
Khúc Kha gật đầu, nhẹ giọng: “Đúng vậy, còn không phải vậy sao. Mong bọn họ không phải thất vọng.”