Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 238
Cập nhật lúc: 2024-05-24 09:16:48
Lượt xem: 86
Thầy Điền: “Như vậy đi, mỗi tuần một học một buổi, một tháng 20 đồng.”
Tiểu Đông: “Vâng ạ.”
Bọn họ thương lượng thỏa đáng, Tiểu Đông mới lưu luyến cùng thầy Điền chào tạm biệt. Thầy Điền còn dặn dò: “Lần sau lại đây nhớ mang theo giấy bút, thầy sẽ giúp trò xem có cần thêm gì không.”
Tiểu Đông: “Vâng ạ.”
Trên đường ba anh em cùng trở về, Tiểu Đông cực kỳ vui sướng, cả người cứ như muốn nhảy nhót, có thể nhìn ra được cậu thật sự vô cùng thích vẽ tranh.
Tiểu Bắc: “Bộ dạng anh trai có vẻ rất thích.”
Khúc Kha: “Đúng vậy.” Cô nói: “Chị cũng đã xem trường học cho em, chờ thêm một thời gian nữa sẽ đưa em đi học.”
Tiểu Bắc: “Vâng.”
Ba người lên lầu, đang muốn mở cửa thì thấy Tiểu Nha lau nước mắt. Con bé vội vàng chạy từ trên lầu xuống. Tiểu Bắc lập tức hỏi: “Tiểu Nha, em làm sao vậy?”
Tiểu Nha: “Anh Tiểu Bắc, anh em bị bệnh!” Con bé sốt ruột: “Em muốn đi tìm thầy thuốc.”
Bé thì biết tìm thầy thuốc ở chỗ nào, nhưng nếu không nhanh chóng tìm thấy thuốc thì anh trai sẽ c.h.ế.t mất. Bé không muốn anh trai phải chết. Bé lau nước mắt, nghiêng ngả lảo đảo muốn xuống lầu.
Khúc Kha: “Chị cùng em lên lầu xem anh trai em. Tiểu Đông, Tiểu Bắc, hai người xuống lầu hỏi mẹ Hứa một chút xem chung quanh có thầy thuốc nhà nào đến khám bệnh tận nơi không. Nếu có hai người đi mời người ta xem sao.”
Tiểu Đông & Tiểu Bắc: “Được”
Mọi người vội vàng tách ra hành động, Khúc Kha nắm tay Tiểu Nha lên lầu, vừa vào cửa đã thấy trong phòng gần như không có gì.
Mặt Tiểu Thạch Đầu đỏ bừng bừng, thằng bé nằm cô đơn trên cái giường nhỏ, hôn hôn trầm trầm như đã rơi vào cơn mê.
Nơi này gọi là kho hàng thật chẳng sai, chỉ có một cửa sổ nho nhỏ, trong phòng tối tăm mờ mịt. Thậm chí trong phòng cũng chẳng có gì cả, ngoại trừ một chiếc giường nhỏ Tiểu Thạch Đầu đang nằm ra thì chỉ có mấy cái thùng giấy đặt một bên, bên trên có trải một chiếc đệm giường mỏng dính.
Nếu nói đến món đồ lớn nhất trong phòng thì chắc chính là chiếc tủ đứng dựa vào vách tường. Đây là chiếc tủ được gắn cố định trên tường, chắc hẳn là đồ của Lam tiểu thư.
“Ô.” Tiểu Thạch Đầu phát ra tiếng rất nhẹ, hình như cậu bé cảm giác được có người đến nên miễn cưỡng phân biệt, nhỏ giọng: “Chị……”
Khúc Kha lấy lại tinh thần, lập tức tiến lên, nói: “Ừ, chị đây. Em cảm thấy thế nào? Tiểu Nha, em giặt khăn sạch rồi mang qua đây.”
Tiểu Nha: “Vâng ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-238.html.]
Cô đứng dậy mở cửa sổ ra, ngày xuân nên bên ngoài không khí khá tốt, còn có thể cảm nhận được làn gió nhẹ thỉnh thoảng thổi qua. Tiểu Thạch Đầu thở ra một hơi. Khúc Kha nhận lấy khăn lau mặt cho thằng bé. Tiểu Thạch Đầu nhẹ giọng hừ hừ, có vẻ như không thoải mái lắm.
Khúc Kha: “Như vậy không được đâu, vẫn phải đưa người đến bệnh viện thôi.”
Tiểu Nha vội trèo tường lấy ra một chiếc hộp, từ đó móc tiền ra, nói: “Bọn em có tiền, có thể đi bệnh viện.”
Khúc Kha nhìn về phía b.í.m tóc nhỏ vừa vàng vừa thưa thớt của Tiểu Nha, lại nhìn trong tay con bé, chỉ có 3 đồng.
Tiểu Nha: “Bọn em có rất nhiều tiền, có thể đi bệnh viện.”
Khúc Kha đột nhiên liền nghĩ tới chính mình khi còn nhỏ, rất nhanh cô đã điều chỉnh trạng thái: “Vậy được, em xuống dưới lầu gọi Tiểu Đông, Tiểu Bắc……”
Còn chưa nói xong đã thấy mẹ Hứa đi theo hai đứa nhỏ vào.
Bà nói: “Đây là làm sao? Này…… Má ơi, trong phòng sao không có gì thế?”
Nói xong, cũng bất chấp cái khác, lập tức đi đến trước mặt Tiểu Thạch Đầu: “Dì thấy thằng bé…… Thầy thuốc Vương phố sau đã về quê uống rượu mừng, quanh đây không có thầy thuốc vào khác. Nó nghiêm trọng như vậy, chỉ sợ không ổn đâu.”
Khúc Kha: “Vậy đưa bệnh viện.” Cô nói: “Dì xem thử có nhà nào có đàn ông ở nhà không qua giúp đỡ ôm thằng bé. Bọn cháu có đỡ cũng không nâng được người”
Mẹ Hứa: “Được, để dì đi gọi người.”
Túc Bạch vừa lúc ở nhà, anh rất nhanh đã đi theo lên, nam giới dù sao cũng có sức hơn, anh bế Tiểu Thạch Đầu lên rồi lập tức xuống lầu.
Mẹ Hứa một bên nhắc mãi chuyện này, một bên đi theo xuống lầu, dì nói: “Ba anh em mấy đứa cũng vừa trở về đi, đừng đi theo, dì vừa lúc không có việc gì, dì đi theo được rồi.”
Tiểu Kha lắc đầu, nói: “Đừng, cháu với dì cùng đi. Tiểu Đông, Tiểu Bắc ở lại trong nhà, cháu cùng đi với mọi người.”
Trong tay Tiểu Nha mới chỉ có 3 đồng, sao đủ được.
Khúc Kha kiếm tiền rất dễ dàng, lại sẽ không xem nhẹ sự gian nan của người khác khi phải kiếm từng đồng.
Mọi người nha xe kéo rồi vội chạy qua bệnh viện. Tiểu Thạch Đầu vốn mơ mơ màng màng, lúc đưa đến bệnh viện đã hôn mê. Khúc Kha chủ động khi xử lý thủ tục nằm viện, chờ cô giao viện phí xong vào phòng đã thấy Tiểu Thạch Đầu được châm cứu.
Túc Bạch nhìn cô nói: “Ban nãy thằng bé đã được châm cứu hạ sốt, bây giờ dần ổn hơn, thầy thuốc có nói nó bị cảm khá nghiêm trọng, phải ở lại bệnh viện vài ngày.”
Khúc Kha: “Em cũng đoán thế, em đã giao ba ngày viện phí rồi.”
Lần trước nhặt được Tiểu Bảo cũng phải làm những việc như vậy, xem như rất có kinh nghiệm.