Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 230
Cập nhật lúc: 2024-05-24 09:00:33
Lượt xem: 87
Tom chớp mắt, có điều hắn chưa có cơ hội nói cái gì thì đồ ăn đã bắt đầu lục tục lên. Tom lập tức: “A, trời ơi, đây là đồ ăn ngon gì vậy? Mọi người nhìn màu sắc mà xem, nhìn làn hơi nước bay lên này, nó còn mang theo mùi thơm vô cùng hấp dẫn khiến người ta vui vẻ thoải mái nữa. Ôi trời ơi!!!”
Khóe miệng Đỗ Bách Tề run rẩy xíu xiu, hắn thỉnh thoảng cũng tiếp xúc với người nước ngoài, nhưng kẻ như này thật chưa từng gặp qua. Hình như bộ dạng không giống người đầu óc bình thường lắm.
Chỉ có Vu lão tiên sinh kiến thức rộng rãi vẫn giữ được sắc mặt bình tĩnh.
“Câu nói kia nói như thế nào vậy?” Tom còn lải nhải một khắc cũng không ngừng nghỉ.
Khúc Kha: “Chỉ có mỹ thực cùng chân tình là không thể cô phụ?”
*Chỉ có đồ ăn ngon và tình cảm chân thành là không thể phụ bạc.
Tom dùng sức gật đầu: “Chính là câu này! Thật trâu bò!”
Hắn duỗi tay, Khúc Kha ngầm hiểu, cùng hắn vỗ tay.
Khúc Kha với Tom thực ra không gặp nhau nhiều lắm, thậm chí không có cách nào so với Trần biên tập và Lê quản lý. Tuy nhiên Tom, người này là hơi thân thiết một chút sẽ lộ ra bàn tính của mình, bản chất cực kỳ "hoạt bát".
Khó được chính là sóng điện não của cô cùng hắn tương đồng nên cũng coi như dễ chơi chung.
Vu Mãnh kéo kéo Tiểu Đông, nhỏ giọng nói thầm bên tai cậu: “Người nước ngoài này sao kỳ dị thế?”
Tiểu Đông vô tội nhìn hắn, thật chân thành: “Chú Tom rất bình thường mà.”
Vu Mãnh: “……”
Tom: “Hai đứa nói tôi sao?”
Tiểu Đông nói trắng ra: “Anh ấy nói chú có chút kỳ quái.”
Tom ánh mắt sáng lên, hỏi lại: “Tôi kỳ quái sao? Tôi thật sự kỳ quái sao? Ha ha ha ha, tôi chính là không giống người thường đó!”
Hắn cảm thấy lời này có ý khen ngợi!
Vu Mãnh: “……”
Đào Mạn Xuân đã bắt đầu xoa huyệt Thái Dương. Nói thật, chị ta coi như cũng là người kiến thức khá rộng rãi, gặp qua đủ loại người khác nhau. Ấy vậy mà sao bên người cô bé như Tiểu Cao lại có lắm người kỳ quái thế?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-230.html.]
Một tên Vu Mãnh vừa nhìn đã thấy chán ghét còn mắc bệnh trung nhị cộng thêm ngu xuẩn chưa tính.
*Bệnh trung nhị hay Trung nhị bệnh - Chūnibyō (中二病) là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học Nhật Bản (tương đương lớp 8 ở Việt Nam). Cách nói "bệnh" trong "trung nhị bệnh" thực ra không chính xác, các yêu cầu nghĩa y học của bệnh hay rối loạn tâm thần là hoàn toàn độc lập với định nghĩa này. Tại Việt Nam, chūnibyō đôi khi còn được gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi dậy thì".
Giờ đến người nước ngoài này cũng không phải bộ dạng người bình thường, thật khiến người ta đau đầu.
Khúc Kha thấy mọi người túm tụm với nhau rất thú vị.
Đã có vài món lên, Khúc Kha bắt đầu điều chỉnh vị trí các đĩa trên bàn, cô nói: “Em cảm thấy như vậy sẽ khá đẹp.”
Tom: “Có đạo lý!”
Khúc Kha điều chỉnh từng đĩa, Tom thấy được đồng hồ của Khúc Kha, kinh ngạc nhìn về phía cô, lại nói một câu: “Nga, trời ơi, em mua đồng hồ mới à?”
Khúc Kha gật đầu: “Đúng đó.” Cô kiêu ngạo khoe khoang: “Hôm nay em đi mua, vừa lúc gặp Đỗ tiên sinh cùng Đào tiểu thư, được hưởng chiết khấu cực tốt. Có phải cực kỳ chói mắt không?”
Tom nghiêm túc gật đầu, mặt chính đáng nói: “Đẹp, bé gái phải đeo chói lóa như vậy mới đẹp.”
Khúc Kha bật cười: “Đương nhiên, em chọn có thể khó coi sao? Vừa thấy đã biết khiếu thẩm mỹ của em siêu đỉnh.”
Cô thuận miệng tự khiên chút rồi từ trong túi móc ra hai cái đèn pin.
Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc nhanh nhẹn nhận lấy, mở đèn pin ra, Khúc Kha nâng máy ảnh lên.
Cô chụp ảnh cũng không mất nhiều thời gian, chờ đến khi chụp xong mới cười tủm tỉm: “Ăn cơm nào, cảm ơn các vị cho tôi mặt mũi. Tôi không giỏi nói chuyện, chỉ có thể nói, mọi người ăn ngon uống tốt, ngàn vạn đừng cùng tôi khách khí haa.”
Vu Mãnh tò mò hỏi: “Vừa rồi vì sao cô phải dùng đèn pin?”
Hắn xem qua rất nhiều người chụp ảnh, chưa từng thấy cách làm này.
Khúc Kha: “Cậu không thấy trong phòng hơi tối à? Tuy chúng ta ngồi cạnh cửa sổ nhưng vẫn không đủ độ sáng, vì thế tôi tự thêm chút ánh sáng Không phải đã tốt rồi sao?”
Vu Mãnh: “Hóa ra chụp ảnh còn phải như vậy?”
Khúc Kha: “Thực chất chụp ảnh cũng coi như một bộ môn, giờ tôi chụp ảnh như vậy trình độ vẫn chưa coi là cao, ảnh chụp tuy đẹp nhưng mới chỉ đủ để đăng báo. Nếu xét về trình độ chẳng đáng được gọi tên. Cỡ như tôi chỉ xếp vào mức chụp ảnh thương nghiệp trình độ thấp. Nếu nói đến chụp ảnh nghệ thuật thì khẳng định không có cửa. Nghệ thuật chân chính không phải ai cũng làm được.”
“Vậy viết văn thì sao? Cô bé đối với văn mình viết thấy thế nào?” Vu lão tiên sinh đột nhiên mở miện hỏi Khúc Kha vấn đề này.