Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 229
Cập nhật lúc: 2024-05-24 09:00:14
Lượt xem: 118
Đào Mạn Xuân nhẹ giọng: “Em làm nhiều công việc như vậy còn kiêm luôn việc này?”
Chị ta phát hiện Khúc Kha luôn rất bận rộn. Cô bé viết tiểu thuyết đăng trên báo, còn muốn viết bản thảo tuyên truyền cho Xưởng điện ảnh của mình, lại khiêm thêm công việc trên Chuyên mục mỹ thực của Yogurt họa báo. Hình như con bé còn thỉnh thoảng nhận thêm một vài công việc nhỏ như viết bài cho Đỗ tiên sinh hay chụp ảnh tuyên truyền cho mọi người ở Xưởng điện ảnh.
Thật là cho người ta cảm giác mã bất đình đề.
*Mã bất đình đề: Ngựa không ngừng vó, chỉ không dừng tay, ngừng việc lúc nào.
Đào Mạn Xuân nói, Khúc Kha cũng không muốn ứng phó, cô mỉm cười: “Thật ra vẫn khá ổn, chỉ cần bản thân sắp xếp lịch trình tốt thì cũng không thấy bận rộn lắm. Hơn nữa làm chuyện mình thích sao có thể coi là bận rộn? Tỷ như viết bài cho Chuyên mục mỹ thực của Yogurt họa báo, em cũng cần ăn cơm mà, đến chỗ nào thấy ăn ngon thì tự mình viết cảm tưởng, dù sao cũng không khó. Ban đầu em muốn làm công việc này chỉ vì muốn hoàn thành ước mơ có thể nếm thử vô vàn loại thức ăn ngon khác nhau.”
Tạm dừng một chút, cô cười tủm tỉm: “Trước khi gửi bài em còn nói với anh em mình là tiền nhuận bút của Chuyên mục mỹ thực sẽ giữ để lập Quỹ mỹ thực. Sau này bọn em cứ ra ngoài ăn cơm sẽ dùng tiền của Quỹ mỹ thực. Như thế bọn em vừa được thưởng thức đồ ăn ngon mà còn không tốn tiền. Thật hạnh phúc đó. Cho nên hôm nay coi như em mời khách, mọi người không cần tranh với em đâu.”
Vu lão tiên sinh nhìn cô, chậm rãi nói: “Vậy với môn số học này của nhóc chỉ sợ bình thường chẳng tiêu pha gì.”
Sao có thể tính ra cô không tiêu tiền?
Khúc Kha cười tinh nghịch: “Tôi là sinh viên khoa văn, số học không giỏi cũng là bình thường.”
Nói xong cô mới phản ứng lại, người ở đây làm sao hiểu đại học hiện đại là gì, điều chỉnh phát triển toàn diện, cái gì cũng dạy hết chứ không như sau này còn phân ban, chia môn.
Mọi người hiển nhiên không phải không hiểu như cô nghĩ.
Dù không rõ “sinh viên khoa văn” là gì nhưng đại thể cũng hiểu đại khái ý cô.
Đỗ Bách Tề híp mắt cười, nói: “Chúng ta nếu để một cô gái mời khách nói ra chỉ sợ mất mặt.”
Khúc Kha: “Chuyện này có sao? Nếu như không phải hôm nay gặp được Đào tiểu thư cùng Đỗ tiên sinh, tôi cũng không thể may mắn mua được đồng hồ giá rẻ.”
Tầm mắt cô lại nhìn về phía Vu Mãnh, nói: “Tiểu Vu tiên sinh còn tặng tôi dưa gang đấy. Cho nên mời mọi người ăn cơm cũng là đạo không thể từ chối. Mọi người không cần tranh với tôi, tôi siêu có tiền.”
“Phốc!” Vài người không nhịn được đều cười.
Mấy người ở đây, một người còn hơn một người, mỗi một người còn nhiều tiền hơn so với cô, thế mà cô còn dám vênh váo tự đắc. Vu Mãnh khả năng tự chủ khá kém nên trực tiếp phun ra. Biểu cảm những người khác đều khá kỳ lạ.
“Mọi người chờ một chút, đừng có ăn vội, để tôi chụp bức ảnh, rất nhanh, rất nhanh thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-229.html.]
Khúc Kha cười tủm tỉm thương lượng với mọi người, nếu người bình thường mời khách dĩ nhiên sẽ không quan tâm đến công việc, có khi muốn lần sau làm tiếp. Khúc Kha lại không như vậy, cô luôn mặt mày tươi cười cùng mọi người thương lượng.
Làm người ta nói không ra lời cự tuyệt.
Mặc dù Vu lão tiên sinh kiến thức rộng rãi, cũng không thể không thừa nhận, thiếu nữ trước mặt là người rất đặc biệt.
Cho nên, cũng chính là người đặc biệt lại có chút thú vị như vậy mới có thể viết ra tiểu thuyết hấp dẫn như thế..
Vu lão tiên sinh đã nghe Vu Mãnh và Tần An miêu tả cách làm người của Cao Nhược Huyên trước đó, cảm thấy có chút đặc biệt nhưng cũng không thấy cá tính vì nổi bật lắm. Quả nhiên người thật với tiểu thuyết mà cô bé biết rất giống nhau. Nếu chỉ nghe người khác miêu tả thì mức độ thú vị đã hạ thấp mấy chục lần. Ngược lại nếu tự mình tinh tế đọc, cẩn thận đọc sẽ nhìn ra rất nhiều chỗ buồn cười. Quả thật rất hài hước.
Bản thân cô vừa lúc cũng là như thế.
“Miss Cao!” Một giọng nam giới vang lên.
Khúc Kha vừa quay đầu lại đã thấy Tom.
Tom vui sướng phấn chấn: “Thật trùng hợp, không nghĩ đến có thể gặp em ở chỗ này, em đã thử đồ ăn ở đây chưa? Có phải thơm ngon hấp dẫn giống như anh miêu tả không?”
Khúc Kha: “Còn không chưa thử đâu.”
Vợ chủ quán mỉm cười: “Tom tiên sinh, ngài cũng tới.”
Tom nhìn thoáng qua một bàn đầy người của Khúc Kha, cũng không khách khí, nói: “Không cần sắp xếp chỗ cho tôi, tôi cứ theo chân bọn họ ngồi cùng nhau cũng được. Tôi cùng Miss Cao quen biết.”
Hắn dọn ghế dựa, chủ động gia nhập vào bàn này.
Người một bàn: “……” Mọi người yên lặng nhìn hắn, trong lòng nói, mi là thằng nào?
Tom: “Chào mọi người, tôi là Tom, là bạn tốt của Miss Cao.”
Hắn duỗi tay xoa xoa đầu Tiểu Bắc, nói: “Nhóc con lại cao thêm à?”
Tiểu Bắc ngoan ngoãn: “Chào chú Tom.”
Tom: “Mấy đứa không biết chứ anh mỗi ngày đều nhớ mấy đứa, một ngày không gặp như cách ba thu. Cực kỳ, cực kỳ nhớ.”
Tiểu Bắc nghiêng nghiêng đầu, nói: “Từ này không phải dùng để hình dung bọn em.”