Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 227
Cập nhật lúc: 2024-05-24 08:59:29
Lượt xem: 99
Khúc Kha bị bắt được, một cánh tay còn trong tay Đào Mạn Xuân, một cánh tay khác trong tay Vu Mãnh.
Hai người trừng mắt nhìn nhau
Tròng mắt như muốn nhảy ra ngoài.
Vu Mãnh không chút khách khí: “Cô có ý gì? Dựa vào cái gì cùng tôi đoạt người.”
Trong mắt hắn, Đào Mạn Xuân chỉ là một ả minh tinh nho nhỏ tép riu đến kỹ thuật diễn cũng chẳng ra gì, nói chung không đáng để vào mắt. Dĩ nhiên lấy địa vị nhà hắn kể cả giám đốc Xưởng điện ảnh có tới chỉ sợ cũng phải khách khách khí vài phần. Càng không phải nói đến một ả minh tinh nho nhỏ như Đào Mạn Xuân.
Kể cả Đỗ Bách Tề bên cạnh Đào Mạn Xuân, thực xin lỗi, không quen.
Đào Mạn Xuân cũng hoàn toàn không nhận ra Vu Mãnh là ai, bản thân chị ta cùng Đỗ Bách Tề ra vào nhiều nơi, coi như cũng có quan hệ khá rộng. Thế nhưng một thiếu niên mới 17 - 18 tuổi như Vu Mãnh, bình thường việc kinh doanh gia đình cũng do anh trai hắn xuất đầu lộ diện thì dĩ nhiên chị ta sẽ chẳng biết hắn là ai. Hơn nữa giờ hắn vẫn còn đang đi học nên không phải ai cũng biết thân phận hắn.
Ông cụ bên cạnh cũng vậy, thân phận của ông ta như vậy nhưng mấy năm gần đây đã không tham gia các buổi yến hội, Đào Mạn Xuân lại là người mới có danh tiếng gần đây, làm sao có thể nhận ra được.
Tóm lại, dưới tình huống không quen biết, hai người đều cực kỳ kiêu ngạo.
Khúc Kha bị hai người bọn họ lôi kéo, nhịn không được nói: “Hai người muốn tranh chấp cũng phải buông tôi ra trước đã chứ.”
Đào Mạn Xuân cùng Vu Mãnh hai người trăm miệng một lời: “Không được!”
Vu Mãnh tức đến mức lỗ mũi phun khí, hô to gọi nhỏ: “Người phụ nữ này nhìn đã biết không phải thứ gì tốt, nếu tôi buông ra nhỡ cô ta cướp cô đi thì làm sao?”
Đào Mạn Xuân cũng không cam lòng yếu thế, cười lạnh nói: “Cười c.h.ế.t người mất, nơi này có chuyện gì của mi? Bọn tôi vốn đi cùng nhau, mi người này tự nhiên từ đâu chạy ra rồi hô hào muốn cướp người, đồ đáng ghét.”
Chị ta đánh giá trên dưới Vu Mãnh một lượt, thấy hắn còn mặc đồng phục trung học, nói: “Xuy~~ Tuổi còn nhỏ không ngoan ngoãn đọc sách đi còn đòi chạy ra ngoài cướp người, một chút đạo lý cũng không biết. Trường học dạy cho mi cái gì thế không biết?”
“Mạn Xuân.” Đỗ Bách Tề cuối cùng không nhịn được nói: “Buông Cao tiểu thư ra.”
Hắn nhìn về phía Vu lão tiên sinh, chắp tay thi lễ ôm quyền nói: “Vu lão tiên sinh, không nghĩ tới ở chỗ này có thể gặp được ngài, đây là may mắn của vãn bối. Bạn tôi không biết thiếu gia nên có đắc tội, mong ngài bao dung.”
Vu lão tiên sinh cùng Đỗ Bách Tề tự nhiên đều người trong vòng nên cũng đã gặp qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-227.html.]
Đỗ Bách Tề không thể so sánh với người như Vu lão tiên sinh, trong mắt nhiều người vị này dù sao cũng phải dùng tiền đen lập nghiệp. Không ít người sẽ sợ loại người như thế, một số lại không để người này vào mắt.
Vu lão tiên sinh trên mặt không có một chút không đúng, ngược lại còn nói: “Bọn họ kẻ tám lạng người nửa cân, ai biết ai đúng ai sai?”
Lời này không nóng không lạnh, nghe như có vẻ dù đánh 50 roi cũng chẳng sao nhưng lại thể hiện sự xa cách rõ ràng.
Đỗ Bách Tề là người khôn khéo, làm sao nghe không ra?
Hắn mỉm cười: “Nếu……”
Còn chưa nói xong đã bị Khúc Kha ngắt lời, cô nhìn cánh tay bị Vu Mãnh nắm, nói: “Nếu Đào tiểu thư buông ra, cậu cũng buông ra.”
Đừng nhìn Vu Mãnh bày ra bộ dạng sống c.h.ế.t không chịu, vô cùng quật cường chứ bây giờ vừa nghe đã vội vàng buông Khúc Kha ra. Đồng thời hắn còn đắc ý dào dạt liếc mắt nhìn Đào Mạn Xuân một cái.
Đào Mạn Xuân: “???”
Cho nên, cái đồ c.h.ế.t bầm này đắc ý cái gì?
Còn Vu Mãnh lại nghĩ đãi ngộ của mình với cô ả kia không giống nhau.
“Cô Cao, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi. Không cần quan tâm ả hồ ly tinh này.” Vu Mãnh quả không có mắt tới cực điểm rồi.
Khúc Kha cười nhạt, ý cười lại không đến đáy mắt, cũng chẳng khác gì nụ cười buôn bán. Cô nhẹ giọng: “Trước đó tôi đã hẹn với Đỗ tiên sinh và Đào tiểu thư rồi, sao có thể nửa đường thất hứa được, làm người không thể không có chữ tín như thế. Lại nói, tôi với cậu cũng không phải rất thân thiết nhỉ?”
Cô cười cười, mời: “Nếu như mấy người không chê, không bằng chúng ta cùng nhau?”
Cô đối với Vu Mãnh rất xa cách nhưng cũng không ngại cùng nhau ăn một bữa cơm. Dù sao con hàng này EQ cũng thấp như thế, cô cứ tùy tiện cự tuyệt không chừng còn rước lấy phiền toái gì đó. Dù sao cô cùng Đào tiểu thư và Đỗ tiên sinh cũng không quen.
Một con dê cũng là đuổi, hai con dê cũng là thả, đơn giản có thể làm cùng lúc càng tiện.
Vu Mãnh lập tức trề môi: “Bảo tôi ngồi cùng ả ta á?”
Đào Mạn Xuân hiểu ý của Đỗ Bách Tề, biết kẻ trước mặt không phải người có thể đắc tội được. Tuy nhiên trong lòng dù biết không thể đắc tội nhưng vẫn khó chịu với thằng nhãi thối tha không biết điều này. Chị ta chỉ có thể miễn cưỡng cười cười mặt ngoài còn bên trong thì hừ lạnh.