Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 215

Cập nhật lúc: 2024-05-24 08:43:36
Lượt xem: 95

Tần An: “Nếu Cao tiểu thư nói như vậy, tôi đây cũng không khách khí. Tôi tính cần phải in thêm 3 vạn bản.” Hắn ta tiếp tục nói: “Ngoài việc cung cấp cho các cửa hiệu tại chỗ, tôi còn tính vận chuyển đến một số tỉnh thành xung quanh. Tô Hàng đã đăng chuyện của cô trên báo, đã có mức độ nổi tiếng nhất định. Tôi thấy thị trường ở đó khá tiềm năng, đáng để đầu tư.”

Khúc Kha: “Anh thật đúng là không sợ mệt.”

Tần An: “Loại truyện như kinh doanh này, kể cả bán sách cũng là kinh doanh, dù sao cũng tồn tại một chút rủi ro. Rủi ro như thế nào tôi có thể đánh giá ít nhiều, dần dần tạo thành niềm vui khi có thể mở rộng thị trường. Đương nhiên cũng là vì tôi tin tưởng năng lực của cô.”

Khúc Kha bật cười, nói: “Ngài chính mình cảm thấy không có vấn đề, tôi chỉ là người nhận tiền lời dĩ nhiên không có ý kiến.”

Cô hơi hơi rũ mắt, cười nhẹ: “Như vậy… hợp tác vui vẻ?”

Tần An: “Hợp tác vui vẻ.”

Hắn ta chủ động vươn tay, Khúc Kha duỗi tay, cùng hắn ta bắt tay.

Hai người đều là thuộc loại người xa cách, không thích tiếp xúc nhiều nên chỉ bắt tay nhanh đã buông ra.

Tần An mỉm cười: “Đúng rồi, sách mới của Cao tiểu thư, tôi cũng có xem, rất hay.”

Khúc Kha: “Cảm ơn nga.”

Tần An sâu xa nói: “Rất chờ mong về sau còn có thể có thêm nhiều cơ hội cùng Cao tiểu thư hợp tác.”

Khúc Kha: “Nói không chừng, thật sự có cơ hội.”

Tần An cười cười.

Đừng nhìn Tần An bình dị, dễ gần, hai người đều không thân, nói chuyện nghiêm túc rồi nhanh chóng chào tạm biệt.

Khúc Kha nghĩ đến mực bút trong nhà không còn nhiều, đi tới hiệu sách phía trước; mà Tần An lại theo đường cũ lái xe về.

Khúc Kha mua xong mực, thấy bên đường có bán dâu tằm và dương mai. Cả nhà cô đều rất thích ăn mấy thứ này, mỗi lần gặp được cô đều kiên quyết không bỏ qua. Cô ngồi xổm xuống chọn trái cây, đang chọn bỗng thấy một chiếc xe tới gần, đúng là xe của Tần An.

Khúc Kha lơ đãng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đột nhiên sửng sốt.

Suy nghĩ lướt qua chút, cô cúi đầu bật cười.

Trên xe của Tần An có một gã sai vặt tuổi trẻ. Tên nhóc này cô còn biết đấy. Khoảng 2 - 3 tiếng trước, Khúc Kha mới gặp chứ đâu, chính là vị vô cùng nhiệt tình đòi mua cùng lúc 5 bộ sách.

Thấy người này ở trong xe Tần An, Khúc Kha nháy mắt đã hiểu.

Nói ngắn gọn, còn không phải chiêu trò kinh doanh sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-215.html.]

Khúc Kha không nghĩ đến hóa ra đây lại là kẻ lừa gạt. Cô vẫn cho rằng những người làm buôn bán ở thời đại này đều tương đối thành thật, giờ xem ra không hẳn như vậy.

Khúc Kha cầm theo dương mai và dâu tằm về nhà. Cô thấy mấy bộ sách được đặt chỉnh tề trong phòng khách. Hắn ta đưa qua cho cô 10 bộ sách mẫu. Thật ra không cần nhiều như vậy bởi Khúc Kha bên này chẳng có bạn bè thân thích gì, không cần đưa tặng mấy.

Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc dính vào nhau, bộ dạng muốn nói lại thôi.

Trẻ con muốn nói lại thôi, ai mà nhìn không ra?

Khúc Kha: “Sao thế?”

Tiểu Bắc nói: “Chị, bọn em có thể mở ra xem thử không?”

Khúc Kha còn cho là có chuyện gì nữa, nghe hai người nói thế bèn bật cười: “Đương nhiên có thể rồi, mọi người đều là người một nhà, hai người muốn mở sách ra đọc cũng không cần hỏi chị đâu.”

Tạm dừng một chút, hỏi: “Có điều, hai người xem hiểu không?”

Tiểu Đông đơn thuần: “Có thể, chữ nào không biết bọn anh xem sẽ nhớ kỹ. Sau đó hỏi thầy Túc.”

Khúc Kha: “À, vậy được, hai người đi đi.”

Hai bé trai, một lớn một nhỏ lập tức đi lên. Khúc Kha lấy ra một bộ sách, viết vài chữ ở trang lót đầu tiên rồi nói: “Em qua chỗ Lam tiểu thư bên kia một chuyến.”

“Được.” Giọng đồng thanh.

Khúc Kha ôm sách xuống lầu, Lam tiểu thư lúc này đang nghe đĩa nhạc, Khúc Kha vào cửa, chị liền tắt nhạc đi, nói: “Mau tới ngồi.”

Khúc Kha đem năm quyển sách cùng đưa cho Lam tiểu thư, nói: “Sách của em xuất bản, tặng chị. Cảm ơn chị vẫn chăm sóc lâu nay.”

Lam tiểu thư này đúng là loại người mà Khúc Kha thích nhất, tính cách thoải mái lại không thích dò hỏi tâm tư của người khác, luôn cố gắng giữ một khoảng cách nhất định. Có khi chị chưa chắc đã không đoán ra cô chính là Thường Hoan Hỉ, ấy vậy mà trước nay không nói qua một lần. Chị thừa biết cô không phải họ Cao, cũng không nhiều lời hơn.

“Chị đã biết em lợi hại nhất mà.” Lam tiểu thư vui sướng mở ra trang lót đầu tiên ra, vừa mở đã cười như đóa hoa.

“Ô ô, viết thật dễ nghe làm sao.” Chị tự mình đọc thành tiếng: “Tặng cho chủ nhà xinh đẹp nhất của tôi, tiểu thư Lam Thải Điệp……”

Chị nói: “Miệng nhỏ này của em thật biết nói chuyện.”

Chị ôm lấy Khúc Kha, mời: “Tới, lại đây ngồi, muốn uống chút gì không?”

Khúc Kha: “Trà đi.” Cô nói: “Em thích nhất trà mẹ Hứa pha.”

Mẹ Hứa bật cười, nói: “Vậy lúc nào cháu muốn uống trà cứ gọi dì, dì sẽ lên lầu giúp cháu pha trà.”

Loading...