Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 198
Cập nhật lúc: 2024-05-23 13:27:49
Lượt xem: 90
“Hai người hỏi thầy Túc một chút, có phải nên bắt đầu khôi phục học phí không?”
Tiểu Bắc: “Được ạ.”
Cô lại nói: “Đúng rồi, mang một hộp bánh quy xuống lầu. Bọn mình lúc đầu đã nói rõ, trà chiều do bọn mình chịu trách nhiệm.”
Tiểu Bắc: “Được ạ.”
Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc tay trong tay xuống lầu.
Nói sao nhỉ?
Đừng nhìn vào bề ngoài và tuổi tác, Tiểu Bắc so với Tiểu Đông chín chắn hơn nhiều. Tiểu Đông tựa như một công tử nhà giàu nhận nền giáo dục tốt, rất nhiều chuyện vẫn thể hiện tâm tính thiện lương. Ngược lại Tiểu Bắc lại nhiều hơn chút tâm cơ.
Chuyện này cũng không khiến người ta ngoài ý muốn.
Dù sao Tiểu Đông đã 15 tuổi nhưng trí tuệ chỉ có 7 tuổi, lại trải qua mười mấy năm sinh hoạt cẩm y ngọc thực. Tiểu Bắc 5 tuổi trong nhà đã có chuyện, cho dù có nhớ cũng không nhiều.
Đây chính là nguyên nhân vì sao những chuyện tương đối phức tạp, Khúc Kha mang danh nói với cả hai người nhưng chủ yếu kể với Tiểu Bắc nhiều hơn.
Tiểu Bắc là một thằng nhóc tinh khôn, ngày dài tháng rộng, bản thân bé dần hiểu chuyện hơn.
Sao không hiểu chuyện cho được? Lúc ở Bạch gia, ai cũng nói anh trai là đồ ngốc, Tiểu Bắc còn nhỏ cũng biết anh trai mình không giống với người bình thường.
Thằng bé muốn nhanh chóng lớn lên, sớm biết nhiều chuyện hơn để bảo vệ anh chị. Thằng bé nhỏ tuổi quá nên người Bạch gia mới có thể bắt nạt bọn cô, bắt nạt anh trai, bắt nạt bé. Cuối cùng vẫn phải để chị bảo vệ hai người. Chị vì chăm sóc hai người mà thường xuyên bị thương.
Mãi đến khi bọn cô rời khỏi nơi đáng sợ kia mới bắt đầu những ngày tháng yên ổn.
Thằng bé hi vọng ba người có thể ở bên cạnh, chăm sóc lẫn nhau nên tự biến mình thành một đứa nhóc hiểu chuyện, trưởng thành sớm hơn.
“Chị yên tâm, em sẽ hỏi rõ ràng.”
Khúc Kha cười, duỗi tay niết mặt Tiểu Bắc, nói: “Em đừng cố làm người nhớn, làm trẻ nhỏ rất vui.”
Tiểu Bắc đôi mắt trừng tròn xoe: “Em cũng rất vui mà.”
Khúc Kha: “Được được được, chỉ cần em vui thì cái gì cũng tốt.”
Khúc Kha nhận ra tâm tư hai người. Cả hai đều luôn cố gắng làm tốt nhất có thể, lấy năng lực ít ỏi để bảo vệ cô. Về điểm này cô chưa từng cưỡng ép mà luôn muốn hai người trở thành những đứa bé hoạt bát.
Nhưng nơi này dù sao cũng không phải xã hội hiện đại an ổn.
Nếu trưởng thành sớm một chút cũng coi như cách bảo vệ chính bản thân họ.
Khúc Kha: “Được rồi, xuống lầu đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-198.html.]
Hai đứa bé gật đầu, nói: “Được.”
Cả hai cùng xuống lầu, gian phòng bỗng chốc yên tĩnh hẳn. Khúc Kha nhân thể nghiêm túc viết bản thảo. Có đôi khi chỉ cần bắt đầu thì thời gian sẽ trải qua rất nhanh, Khúc Kha lưu loát viết, cũng không nhìn giờ, đến khi viết xong mấy ngàn chữ đã qua 2 giờ.
Cô duỗi eo lười một cái, đang muốn đứng dậy lại nghe thấy tiếng đập cửa.
Khúc Kha đi ra mở cửa
Không có ai?
Lại thấy trên mặt đất có một rổ dưa gang.
Rổ dưa gang vô danh.
Khúc Kha nhìn trái ngó phải cũng không thấy chủ nhân rổ dưa gang.
Gõ cửa nhà cô, đặt đồ ở cửa nhà cô, vậy chắc đưa dưa gang cho cô nhỉ?
Khúc Kha không dám tùy tùy tiện tiện chiếm rổ dưa gang làm của riêng. Cô nhìn ngó một chút thấy trong rổ có một tấm thiệp.
Khúc Kha mở thiệp, nội dung rất đơn giản: Tiểu Cao tiểu thư, cảm ơn cô, Vu Mãnh.
Đơn giản mấy chữ cũng biết ai đưa tới.
Khúc Kha nhìn chằm chằm tấm thiệp, lại thêm một lần nữa hoài nghi Vu Mãnh có ý đồ dùng dưa gang độc c.h.ế.t mình. Nếu không chắc hắn đang cười nhạo cô là một nhóc dưa gang lùn tịt?
Có điều “Cảm ơn cô” lại là cái gì?
Khúc Kha trong lúc nhất thời lâm vào mê mang, thấy trong xương cốt mình không phải một thiếu nữ mười mấy tuổi nên mới không hiểu được tâm tư của thiếu niên 17-18 tuổi.
Cho nên hắn rốt cuộc cảm ơn cô cái gì?
Mặc kệ hắn cảm ơn cái gì, Khúc Kha vẫn ôm rổ dưa gang vào phòng. Cô như đứa tâm thần còn kiểm tra cẩn thận, xác định đây đúng là dưa gang bình thường. Thời hiện đại cô xem rất nhiều tin tức lung tung rối loạn, một số người chẳng may gặp phải đồ không rõ nguồn gốc, một số còn bị chứng vọng tưởng bị hại.
*Chứng vọng tưởng bị hại hay hoang tưởng bị hại là căn bệnh tâm lý mà người bệnh luôn cảm thấy có người đuổi đánh, hãm hại, muốn g.i.ế.c họ. Người bệnh luôn trong tư thế đề phòng, thậm chí họ còn có thể là người ra tay trước dẫn đến nhiều vụ án đáng tiếc.
Nghĩ lại, chắc cô tưởng tượng nhiều chứ thời đại này gia đình Bình thường ăn no còn khó chứ làm gì có tâm tư mà làm mấy chuyện ấy? Chắc chắn không có!
Thế nên việc hạ độc vào đồ ăn sẽ không có khả năng xảy ra.
Khúc Kha xác định không có vấn đề gì thì rửa sạch ba trái dưa gang, đi xuống lầu dưới, Túc Bạch ra mở cửa. Khúc Kha: “Thêm trái cây cho bữa trà chiều của mọi người này.”
Cô đưa đĩa dưa cho Túc Bạch, Anh cúi đầu nhìn, bên trong đặt ba miếng dưa gang lớn thơm ngọt. Anh hơi hơi híp mắt rồi cong khóe môi, nói: “Cảm ơn.”
Khúc Kha lắc đầu: “Không cần khách khí nha.”
Cô không muốn chậm trễ mọi người học nên nhanh chóng xoay người lên lầu.