Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 196
Cập nhật lúc: 2024-05-23 13:27:06
Lượt xem: 105
Khúc Kha: “Bởi vì cậu phiền đó.”
Khúc Kha nghiêm túc: “Bởi vì cậu vừa rồi quấy rầy tôi.” Cô tiếp tục nói: “Giống như bây giờ, cậu lại quấy rầy tôi.”
Cô như có như không cười nhẹ: “Chúng ta vốn không thân, cậu tới nơi này tìm tôi, ào ào nói ra những lời kia đều không phải hành vi lễ phép. Tôi thừa nhận tôi đã lừa cậu. Thế nhưng nếu như cậu không quấy rầy tôi thì sao tôi phải lừa để trốn khỏi cậu?”
Khúc Kha muốn nói đạo lý, Vu Mãnh sao có thể là đối thủ của cô.
Hơn nữa, bản thân Vu Mãnh cũng không chiếm lý.
Khúc Kha: “Tôi biết cậu muốn biết tiến triển tiếp theo của tiểu thuyết như thế nào thì có thể đợi báo đăng tiếp. Giờ cậu đã biết thân phận của tôi lại đến đây quấy rầy tôi, hình như không lịch sự lắm nhỉ? Nếu không phải anh họ cậu xuất bản sách cho tôi thì làm sao cậu biết thân phận của tôi được? Nếu biết xuất bản sách bị cậu quấy rầy như vậy thì tôi tình nguyện cũng không muốn kiếm chút tiền kia của anh họ cậu. Cậu phải biết rằng, dù anh ta không xuất bản sách của tôi cũng không có nghĩa tôi không thể tìm nhà khác xuất bản. Trên đời này không phải chỉ có duy nhất nhà cậu mới xuất bản sách. Cậu làm như vậy chỉ khiến tôi phản cảm. Chẳng ai có thể vô điều kiện nhẫn nhịn người khác, tôi không phải người thân của cậu, cũng không phải đám người thích nịnh nọt cậu, tôi chẳng cần phải khom lưng uốn gối cúi đầu nói chuyện với cậu.”
Khúc Kha người này, nói trắng ra là bị hoàn cảnh trưởng thành ảnh hưởng.
Người khác đối tốt với cô, tốt 50%, cô sẽ hồi báo người ta 100%.
Đúng, hồi báo.
Xét về bản chất, cô không phải người thích cùng người khác thổ lộ tình cảm. Đối với những người tự nhiên xuất hiện lại có thể ảnh hưởng tới sinh hoạt của mình, cô có xu hướng không thích, không muốn tiếp xúc nhiều.
Nếu Vu Mãnh như Lê quản lý, nhiệt tình lại nịnh nọt khiến Khúc Kha ngượng ngùng rồi từ từ tự nhiên thì cô cũng thành thói quen.
Nhưng Vu Mãnh không phải, cứ mỗi lần hắn xuất hiện lại tạo ra một chút "phiền toái", dù nhiều hay ít đều khiến Khúc Kha bực bội không muốn nói thêm với hắn dù chỉ một câu.
Cô nhìn thiếu niên trước mặt một cái thật sâu, không nói thêm nữa, trực tiếp lướt qua hẳn rồi về nhà.
Vu Mãnh từ nhỏ đến lớn, dù đi đến đâu cũng được người ta thích. Hắn làm gì cũng có kẻ phía sau nịnh nọt, nói hắn tốt như thế nào, có thể làm người ta thích ra sao. Kể cả hắn có làm sai đi chăng nữa thì cũng có rất nhiều người sau lưng thay hắn dọn dẹp. Hắn vẫn luôn nghĩ mình là người gặp người thích hoa gặp hoa nở.
Mọi người đều rất thích hắn.
Dù có người không thích hắn, sau khi biết thân phận của hắn cũng muốn trở thành bạn bè với hắn.
Bởi vì hắn là cháu trai được “Thuyền vương” yêu thương nhất.
Đây… hắn đây là bị ghét bỏ?
Hơn nữa còn bị Thường Hoan Hỉ mà hắn rất rất rất thích ghét bỏ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-196.html.]
Hắn vẫn luôn thấy tiểu thuyết của cô rất thú vị. Nam chính dưới ngòi bút của cô giống như hắn vậy. Nam chính đó có một gia đình phú khả địch quốc, hắn cũng có. Nam chính đó có mộng tưởng, hắn cũng có luôn.
Tóm lại hắn thấy mình với nam chính rất giống nhau.
Thế mà cô lại chán ghét hắn?
Vì sao chứ?
Vu Mãnh càng ngày càng thấy mê mang không hiểu nổi sao lại có người không thích mình, lại nói nặng lời như vậy với mình?
Vu Mãnh đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu mà không thể tiếp thu chuyện này. Hắn bỗng quay đầu lại nhìn, bên cạnh đã không còn bóng dáng của Khúc Kha nữa. Vu Mãnh nhíu mày, muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại không biết nói gì.
Ký ức xui xẻo lại bắt đầu quấy phá khiến hắn không thể không nghĩ đến nam chính trong bộ tiểu thuyết trước đó của cô.
Mọi người ghét y lớn lên đẹp trai, ghét y có tiền, ghét y có thể tùy ý làm chuyện mình thích.
Tóm lại dù y làm gì cũng thấy chán ghét.
Ấy vậy nhưng bề ngoài mọi người lại luôn cười hì hì với y, chân thành nói với y rằng: “Người anh em, về sau chúng ta chính là anh em.”
Đến lúc có chuyện, mọi người vẫn mang gương mặt tươi cười bên ngoài nhưng thực tế đằng sau lại bày không ít trò, hận không thể giẫm c.h.ế.t y. Một người "anh em" sau khi biết được thân phận của y còn có ý đồ bắt cóc đòi tiền chuộc.
May mắn sự xui xẻo quấn lấy đi khiến y một thân toàn nước, vì trốn Bạch Hồng Hoa mà chui vào WC nữ mới thoát khỏi.
Những chuyện như vậy lúc nào cũng có.
Tất cả đều là cảnh ngộ của nam chính trong tiểu thuyết. Nam chính có vầng hào quang của vai chính, lần lượt né tránh được những chuyện xấu rồi lại khiến cho đám kẻ xấu phải chịu thiệt.
Lúc xem Vu Mãnh cảm thấy sảng khoái cực kỳ. Giờ không biết vì sao hắn lại thấy mình hình như cũng chẳng có chỗ nào tốt cả.
Vu Mãnh phồng má, ngồi xổm xuống.
Hắn đập đập vào cái đầu đã gỉ sắt của mình suy nghĩ, có phải vốn không có nhiều người thích hắn như vậy không? Căn bản người ta chả thích hắn mà thích lợi ích mà thân phận hắn mang đến? Cũng giống như tình huống của nam chính vậy?
Hắn quả nhiên giống với nam chính.
Hắn phiền muộn ngồi xổm góc tường, cảm thấy mình có khả năng ngộ đạo*.
*Ngộ đạo: Hiểu ra đạo lý