Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 179
Cập nhật lúc: 2024-05-23 13:20:51
Lượt xem: 108
Cô nói: “Chú biết nó tại sao lại chạy trốn khỏi nhà không? Đó là bởi vì vợ bé của chú cảm thấy bản thân sẽ có con, sợ nó ngáng đường nên muốn g.i.ế.c c.h.ế.t nó. Chú biết nó làm sao để chạy trốn khỏi bọn buôn người không? Chú có biết nó lưu là ở Bến Thượng Hải thế nào không? Chú biết lúc tôi đưa nó đến bệnh viện, bác sĩ nói nếu chậm chút nữa thôi thì nó sẽ c.h.ế.t không? Chú cái gì cũng không biết thì dựa vào đâu mà đứng ở chỗ này nói nó như thế?”
Hốc mắt Tiểu Bảo hồng hồng.
“Chú chỉ đứng trên lập trường trường bối nói chuyện, chú có nghĩ tới những người khác không? Tôi đã thấy rất nhiều cha mẹ không có trách nhiệm, chú thật đúng là người không biết xấu hổ nhất.”
Nói tới đây, Khúc Kha tựa như không có ý muốn nói tiếp, cô chào luôn: “Được rồi, mấy chú cứ ở đây mà chờ Túc Bạch, tôi dẫn bọn nhỏ lên lầu. Nhìn đến thấy gương mặt này của chú, tôi đã giận sôi máu. Nào có ai làm cha như vậy, thật đáng giận!”
Khúc Kha đứng dậy, lôi kéo mấy đứa bé lên lầu, cô gọi: “Đi, Tiểu Bảo, em đi với chị! Mọi chuyện chờ cậu em trở về lại nói!”
Thẩm Hoài nhìn bọn cô, trầm mặc một chút, không nói gì. Đương nhiên cũng có thể không nói xen vào được.
Khúc Kha mang ba đứa bé về nhà, cô nói: “Không cần nghĩ nhiều như vậy, không quan trọng.”
Cô xoay người sửa sang lại sách bút trên bàn, Tiểu Bảo đi theo sau m.ô.n.g cô, hỏi: “Chị, cha em có phải rất xấu hay không?”
Tiểu Bắc đã học được cách cướp lời: “Siêu hư hỏng đó!”
Khúc Kha bật cười nói: “Cũng không phải.” Cô quay đầu lại, dựa vào trên bàn, nói: “Có lẽ do chú ta chưa làm cha, luôn có một số người không giống với vẻ bề ngoài nhìn như khôn khéo. Có thể chú ta thương em nhưng lại quá tự phụ nên cho rằng bản thân không sai thôi.”
Tiểu Bảo: “Hả?” Nhóc cho rằng, chị sẽ nói cha không tốt. Không ngờ lại không phải.
Khúc Kha mỉm cười: “Thật ra em cũng muốn cho chú ta một cơ hội, xem chú ta sửa chữa thế nào, đúng không?”
Tiểu Bảo: “Hở hở?”
Khúc Kha: “Đương nhiên nếu em không muốn cho chú ta cơ hội thì không cho, tất cả phải xem ý nghĩ của em thế nào. Có điều dù em có cho chú ta cơ hội này hay không thì những tủi thân mà em phải chịu đều phải nói với chú ta. Đừng chôn giấu trong lòng, hãy là một người biết giận dỗi, tủi thân thì phải nói ra.”
Tiểu Bảo: “Haizz”
Khúc Kha cười: “Con nít con nôi không cần nghĩ nhiều như vậy!” Cô duỗi tay xoa xoa đầu Tiểu Bảo, an tủi: “Không cần lo lắng ha.”
Tiểu Bảo nghĩ nghĩ, gật đầu thật mạnh: “Em đã biết, chị.”
Khúc Kha: “Giữa trưa ở nhà chị ăn cơm, được không?”
Tiểu Bảo: “Được.”
Tiểu Bắc ở một lẩm bẩm: “Cho cha anh đói c.h.ế.t đi. Trừng phạt ổng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-179.html.]
Khúc Kha phụt một tiếng bật cười, cô trêu chọc: “Hai người đúng là anh em tốt, lại còn nghĩ cách cho Tiểu Bảo hết giận hả?”
Tiểu Bắc ưỡn ngực: “Đó là đương nhiên!”
Tiểu Bảo: “Anh biết Tiểu Bắc tốt nhất!”
Hai người lập tức ôm nhau vỗ về.
Khúc Kha: “……”
Nhớ lại nguyên tác một chút, hai người kia hận không thể khiến đối phương c.h.ế.t đi. Có thể thấy bắt đầu không giống nhau sẽ tạo ra những ảnh hưởng vô cùng khác biệt.
Cô ngồi trên ghế quơ quơ chân, nói: “Em đột nhiên lại không muốn làm cơm, mọi người đi ra ngoài mua cơm trưa được không?”
“Được!” Bọn họ đều thói quen ngẫu nhiên đi ra ngoài mua đồ vật, cho nên một chút cũng không vì khó.
Chỉ có Tiểu Đông lại bẻ ngón tay, rất nghiêm túc nói: “Hai người đi đi, anh không đi. Anh muốn ở trong nhà bảo vệ em gái.”
Khúc Kha nhìn Tiểu Đông, Tiểu Đông so với cô cao hơn nửa cái đầu. mỗi lần cô có việc gì đều phải hơi nâng cằm lên mới có thể nhìn được mặt cậu. Lúc này Khúc Kha chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp, cô mỉm cười: “Được, Tiểu Đông ở lại. Tiểu Bắc Tiểu Bảo, hai nhóc có thể tự đi không?”
Đừng nhìn vào chỉ số thông minh của Tiểu Đông không cao, có cậu hay không có cậu khác nhau nhiều đấy.
Dù thoạt nhìn cậu chỉ là một "tên nhóc" nhưng vẫn còn hơn hai đứa bé hàng thật giá thật như Tiểu Bảo và Tiểu Bắc.
Tiếng Tiểu Bắc vang oa oa: “Bọn em có thể!” Đầu ngón tay bé chỉ chỉ bên ngoài, nói: “Em đoán, mấy người họ sẽ không cho bọn em đi. Nếu cho đi thì chắc chắn cho người theo, chính là mấy người được gọi là bảo tiêu kia! Hắc hắc!”
Khúc Kha bật cười, gật đầu: “Đúng vậy, bọn họ chắc sẽ cho người đi theo hai đứa, thế thì hai đứa ra ngoài còn rất ngầu đấy. Có cả một đoàn bảo tiêu đi theo cơ mà. Nhớ cảm thụ một chút, về sau không có cơ hội như vậy nữa đâu.”
Nghe thế mắt Tiểu Bắc sáng rực lên, thúc giục: “Đúng rồi! Vậy Tiểu Bảo, chúng ta mau đi!”
Hai đứa nhóc tay trong tay cứ thế ra cửa, Khúc Kha mỉm cười: “Tình cảm hai người này tốt thật.”
Tiểu Đông gật đầu, cười tủm tỉm: “Tiểu Bắc nói, chờ mùa hè cả hai sẽ cùng nhau đi học, muốn làm lão đại ở trường học.”
Khúc Kha dở khóc dở cười, cô biết em trai hoạt bát. Giờ xem ra quả nhiên như thế.
Cô nói: “Nhóc bánh bao bướng bỉnh.”
Tiểu Đông nghe ra Tiểu Kha nói không phải không vui cũng cười theo.