Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 172
Cập nhật lúc: 2024-05-23 13:18:43
Lượt xem: 98
“Cô phu nhân?” Mấy nha hoàn ma ma hầu hạ bên người thấy thế vội hỏi thăm.
Bạch thị mặt mày đều là ý cười, ả nắm chặt thư, nói: “Quả nhiên, quả nhiên là như thế.”
Ả nắm chặt thư, không nói hai lời chạy vội về phía Tây viện. Cửa chưa mở đã nghe thấy tiếng Khúc thị bị đánh kêu to, Bạch thị cũng mặc kệ mà phải bước vào cửa.
Ả gọi: “Anh.”
Bởi vì quan hệ rạn nứt mà Bạch lão gia cả người tối tăm không chịu được.
Kể cả đối với người em gái này gã ta vẫn không thể nào tín nhiệm, ngược lại còn cực kỳ đề phòng. Không thể trách được, đến vợ gã ta còn có thể đào rỗng tài sản nhà anh trai ruột để trợ cấp cho nhà chồng. Em gái gã ta chưa chắc đã không làm loại chuyện này.
Chính do nguyên nhân đó mà dù Bạch thị quản lý mọi chuyện ở Bạch gia nhưng những chuyện bí mật gã ta vẫn không nói với Bạch thị.
Hiện giờ con trai con gái đều không nên thân, gã ta mới chỉ có thể tạm thời dùng đứa em gái này, không trở mặt đuổi người ra ngoài. Biểu tình của Bạch lão gia thế nào Bạch thị cũng nhận ra vài phần. Có điều Bạch thị không để trong lòng mà mỗi ngày sớm tối đều tới thăm hỏi, cực kỳ thân thiết.
Bạch thị vừa vào cửa đã thấy Khúc thị quần áo không chỉnh tề quỳ trên mặt đất, trên mặt đất đều là nước, dưới thời tiết như vậy chắc chắn sẽ phải chịu khổ.
Bạch lão gia sâu kín: “Mày giờ đến cửa cũng không gõ?”
Bạch thị lập tức nói: “Anh, chuyện lớn!” Ả lập tức lấy phong thư giao cho Bạch lão gia, nói: “Anh xem, đây là do bà Liễu lấy được thư gửi chị dâu giữa đường đấy.”
Bạch lão gia nghi ngờ cầm lấy thư, vừa đọc mắt cũng mở to, rơi vào trạng thái vui mừng như điên.
Khúc thị nằm liệt trên mặt đất, không biết hai anh em nhà này có chuyện gì, nghĩ bức thư có liên quan đến mình, mụ không nhịn được thăm dò nhìn xung quanh.
Bạch lão gia thình lình bước về phía Khúc thị, trong mắt tràn đầy hận ý: “Không nghĩ tới, không nghĩ tới mày đã sớm cùng bên ngoài cấu kết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-172.html.]
Khúc thị sửng sốt, lập tức lắp bắp minh oan cho bản thân: “Lão gia, ông nói gì thế? Tôi hoàn toàn không hiểu ông nói cái gì?”
Bạch lão gia trực tiếp ném thư bên chân mụ, quát: “Mày còn không thừa nhận, trên thư đã viết rõ ràng.”
Khúc thị lập tức nhặt phong thư lên đọc.
Phong thư này viết cho mụ.
“Bạch phu nhân, tôi là người thần bí đã viết thư gửi cho ngài một lần trước đó, ngài vẫn chậm chạp không hồi đáp, cũng không đưa ra bất cứ lời gì cho tôi khiến tôi rất lo lắng tình huống của ngài. Không biết ngài đã nhận được lá thư kia chưa mà sao không để ý tới tôi. nghe nói tình cảnh của ngài ở Bạch gia càng ngày càng không tốt, tôi viết thư này với tâm tình vô cùng thành khẩn. Tôi chân thành hi vọng có thể cùng ngài hợp tác. Lần này viết thư gửi ngài vẫn vì kho báu. Chủ nhân của kho báu đã chết, là tôi tiễn hắn đoạn đường cuối cùng. Tôi cũng nắm được bí mật của kho báu. Không có khẩu quyết của tôi thì kể cả ngài giữ được bức bản đồ kia cũng không tìm ra bất cứ thông tin gì. Không bằng như vậy, chúng ta song kiếm xác nhập. Chỉ cần ngài đưa bức tranh 《 Xuân giang hoa nguyệt dạ 》có bản đồ cho tôi, tôi sẽ nói khẩu quyết cho ngài. Thật không dám giấu diếm, mười mấy năm trước tôi từng ngẫu nhiên thấy ngài một lần, đối với ngài vừa gặp đã thương, từ đó tới nay vẫn chưa cưới hỏi qua, chỉ hi vọng có thể duyên trời tác hợp với ngài. Chỉ cần em đồng ý, hai người chúng ta có thể cùng nhau tìm kho báu, cùng nhau hưởng phú quý. Sau đó mặc kệ những kẻ khác ở Bạch gia, cho bọn chúng tự g.i.ế.c hại lẫn nhau. Chuyện đó với chúng ta có quan hệ gì đâu? Những việc này trừ anh và em chắc chắn sẽ không có người thứ ba biết. Khi em nhìn thấy bức thư này có lẽ anh đã xử lý tốt lễ tang cho người nọ, khởi hành đến Phụng Thiên. Tin tưởng chỉ ít ngày nữa thôi, anh có thể tới nơi. Lúc đó mong có thể có cơ hội cùng em gặp mặt nói trực tiếp. Anh sẽ tiếp tục liên hệ với em sau.”
Khúc thị đọc từng câu từng chữ, không thể tin tưởng mà nhìn chằm chằm vào phong thư, trong lòng lại âm thầm cáu giận.
Nếu phong thư này không rơi vào tay hay kẻ kia thì có biết bao nhiêu tốt? Khi đó mình lại nhiều hơn một lợi thế.
Nhưng hiện giờ…
Mặt Khúc thị lúc hồng lúc trắng, còn chưa kịp nghĩ kỹ đã bị Bạch lão gia đang ngồi trên xe lăn túm chặt, dùng sức véo mạnh: “Mày, con hồ ly tinh này lại ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt!”
Khúc thị phát ra tiếng kêu như g.i.ế.c heo, hô to: “Không có. Không có……”
Bạch lão gia: “Còn nói không có. Nếu không có, người nọ sẽ hẹn mày?”
Khúc thị: “Tôi thật sự không biết, tôi cái gì cũng không biết.”
Bạch thị nhẹ giọng: “Chị dâu, phong thư trước đâu?”
Nghe thế Khúc thị lập tức: “Tôi không biết.”