Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 159
Cập nhật lúc: 2024-05-22 15:47:13
Lượt xem: 97
Theo hắn đánh giá thì người phương đông đều khá nội liễm, nếu dám khẳng định thì chắc tám chín phần có thể làm được.
Hơn nữa cô cũng biểu hiện sự tự tin qua lần chơi mạt chược khiến hắn thua thê thảm. Chuyện chẳng liên quan lắm nhưng có thể thấy cô không phải là người khoác lác. Chính nguyên nhân này khiến hắn kỳ vọng với Khúc Kha càng cao.
Bản thân Khúc Kha cũng không nghĩ tới nhờ đó mà mình có cơ hội tiết kiệm chi phí ra ngoài một chuyến.
Cơ hội này do cô có được sớm, nếu không phải trùng hợp thì chắc cô cũng phải tìm cơ hội nào đó để rời khỏi Thượng Hải một lần.
Lần này coi như chuyện đáng vui mừng ngoài ý muốn.
Ba người cùng nhau ngồi xe tới Tô Châu, thời bây giờ xe lửa chưa nhanh như hiện đại. Bọn cô ra cửa từ sớm nhưng mãi đến trưa mới tới nơi. Khúc Kha lập tức ngồi xe kéo tới nhà hàng. Đây là một nhà hàng kiểu tây mới khai trương, dù đúng thời gian cơm trưa nhưng người không quá nhiều.
Ba anh em vừa vào đã mang theo chút ít mệt mỏi nên khiến không ít người chú ý.
Phục vụ tiến lên: “Xin chào, đi ba người sao?”
Khúc Kha mỉm cười: “Tôi tới từ Thượng Hải, Galen tiên sinh có ở đây không? Tôi do bạn của hắn, Tom tiên sinh giới thiệu.”
Không lâu sau đã có một người nước ngoài bụng phệ vội vàng đi tới, hai người giới thiệu với nhau vài câu. Galen vỗ đùi gật đầu, luôn miệng nói "good". Ba người Khúc Kha được sắp xếp ngồi ở vị trí gần cửa sổ, nơi có ánh sáng rất tốt. Lúc này lại vừa đúng giữa trưa, Khúc Kha gần như có thể cảm giác hơi ấm quanh quẩn khắp người.
Cô chọn vài món ăn tiêu biểu của quán. Khi chờ đồ ăn lên, Khúc Kha cảm thấy chưa vừa lòng lắm nên đứng dậy đem đồ đạc thay đổi vị trí, bày biện lại khu vực cần chụp ảnh một chút. Cô chọn góc đẹp rồi mới nâng máy ảnh lên bắt đầu chụp.
Chờ chụp ảnh xong toàn bộ hoàn cảnh trong tiệm cô lại chỉnh sửa thêm một chút.
Nhà hàng này vốn khá tốt nhưng nếu cứ thế mà chụp thì không ổn lắm. Chắc chắn cô sẽ phải chỉnh sửa để đẹp mắt hơn. Dù sao Khúc Kha cũng có "kiến thức rộng rãi".
Galen cảm thấy sau khi cô thay đổi vị trí các món ăn hình như đẹp hơn hẳn, vội gọi mấy người phục vụ tới xem. Lúc lên đồ ăn còn có thể học hỏi thêm một chút. Ngay cả những chỗ Khúc Kha thay đổi cũng không chỉnh lại về ban đầu nữa.
Khúc Kha bận bận rộn rộn suốt gần 1 giờ, ông chú Galen so với lúc mới gặp nhiệt tình hẳn lên. Hai người còn hẹn nhau khi nào Galen tới Thượng Hải tìm Tom sẽ ghé qua nhà cô gặp gỡ.
Hai người Tiểu Đông và Tiểu Kha nâng mặt sùng bái nhìn chị/em nhà mình, cảm thấy cô quả nhiên là thiếu nữ thần tiên không gì không làm được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-159.html.]
Công việc thuận lợi khiến tâm trạng Khúc Kha thoải mái hơn hẳn. Có điều càng tốt hơn là hôm nay cô còn có việc cần hoàn thành ở bên này. Ba người chào tạm biệt chú Galen rồi rời khỏi nhà hàng. Bọn cô chưa từng tới Tô Châu nên cũng không sốt ruột rồi đi ngay mà dạo quanh trên phố.
Tiểu Bắc nhỏ giọng hỏi: “Chị ơi, chị… muốn làm gì à?”
Khúc Kha kinh ngạc nhướng mày, hỏi lại bé: “Sao em lại nghĩ thế?”
Tiểu Bắc đá đá cục đá nhỏ trên đường, chợt nhớ ra hôm nay mình đi giày da, bụi cúi đầu xem giày có bị làm hỏng không. Khúc Kha bị động tác nhỏ của cu cậu làm dở khóc dở cười. Tiểu Bắc kiểm tra giày da thấy không có vấn đề mới nói: “Em cảm thấy chị hôm nay hình như còn muốn làm chuyện khác.”
Tiểu Đông gật đầu: “Anh cũng cảm thấy như thế.”
Khúc Kha mỉm cười: “Anh cũng cảm thấy vậy sao?”
Tiểu Đông gật đầu, giải thích: “Bởi vì chúng ta là song sinh mà, mẹ nói rồi, các cặp song sinh luôn tâm ý tương thông.” Mấy lời này cậu đều ghi nhớ trong lòng đấy.
Khúc Kha cao hứng lên, nói: “Ừ, chính xác là hôm nay em còn có việc phải làm.”
Lúc này bọn cô đã đi đến một cái hòm thư. Khúc Kha mở túi ra lấy mấy phong thư bên trong rồi nhét vào, nói: “Hai người còn nhớ em đã nói gì không? Em nói chuyện Bạch gia không thể dừng lại như thế được.”
Nụ cười của Khúc Kha một chút cũng không thay đổi nhưng ánh mắt lại lạnh đi vài phần.
“Chị cần đảm bảo không có bất cứ nguy hiểm nào nên mới chọn không gửi thư qua bưu điện ở Thượng Hải. Khó có khi có được cơ hội tốt như vậy, sao lại không tận dụng?”
Tiểu Bắc: “Hóa ra hôm qua chị vẫn luôn viết thư là vì cái này.”
Khúc Kha xoa xoa đầu bé, nhắc: “Biết là được rồi, chị bằng lòng nói chuyện liên quan cùng hai người bởi vì ba bọn mình đồng lòng. Dù lúc nào bọn mình cũng phải nâng đỡ lẫn nhau. Hơn nữa những chuyện này hai người đều cần phải biết. Nhưng khi về thì ở trước mặt người khác đều phải quên hết chuyện hôm nay đã xảy ra đi. Kể cả ai có hỏi bọn mình đến đây làm gì?”
Tiểu Bắc: “Đi ăn ngon! Chị phải làm việc!”
Khúc Kha mỉm cười gật đầu hài lòng: “Đúng vậy.”
Tiểu Đông: “Anh cũng sẽ quên đi, một chút sẽ không nói lộ.”
Tiểu Kha: “Anh trai cũng siêu giỏi.” Khúc Kha cười dịu dàng khen: “Hai người đều hiểu là tốt nhất.”