Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 139
Cập nhật lúc: 2024-05-22 15:32:30
Lượt xem: 127
Tiểu Bảo: “Chị em đâu?” Nhóc nhìn xung quanh một chút, không thấy Khúc Kha nên có chút mất mát nên hỏi Tiểu Bắc.
Tiểu Đông: “Em gái đi làm rồi.” Cậu bày ra vẻ người nhớn: “Em gái anh phải kiếm tiền nuôi gia đình, rất vất vả.”
Tiểu Bảo nghe thấy cái này vội gật đầu, thừa nhận: “Kiếm tiền siêu khó luôn.”
Trước kia nhóc còn cảm thấy kiếm tiền dễ nhất. Cha nhóc không phải kiếm tiền chẳng cần bao nhiêu sức lực sao, mỗi ngày nhóc đều trải qua giống nhau cả. Mãi đến khi rời khỏi cha thì nhóc mới biết bên ngoài gian khổ thế nào. Kể cả tuổi không lớn lắm thì một đường đi này nhóc cũng đã được kiến thức hơn rất nhiều. Có rất nhiều người phải nỗ lực rất lớn, rất vất vả mà cũng không kiếm được mấy đồng, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, không có tiền chữa bệnh.
Giống như nhóc, nếu không gặp được chị gái nhỏ, có lẽ mấy hôm trước nhóc đã bệnh c.h.ế.t rồi.
Lúc ở bệnh viện, nhóc nghe thầy thuốc nói, khi nhóc được đưa vào đã sốt đến mơ hồ.
“Tiền khó kiếm, phân khó ăn.” Tiểu Bảo ở bên ngoài ăn xin rồi nên biết cũng nhiều hơn.
Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc: “Hình như rất có đạo lý nha.”
Mấy đứa nhóc không lớn lắm thảo luận cái này còn bày ra một tư thế “Mi hiểu, ta hiểu, mọi người đều hiểu”.
Lúc này Khúc Kha đã tới Công ty Phú Lệ. Thật ra cũng khéo, chỗ cô đến lần này lại là câu lạc bộ.
Giờ cô thấy may mắn vì lần trước mình qua đây đã cải trang giả dạng tương đối tốt, bằng không lần này lại đến tám phần sẽ bị người ta nhận ra.
Có điều giờ Khúc Kha hoàn toàn không sợ nữa.
Lần trước cô chỉ là một thiếu niên phổ phổ thông thông trong thời kỳ vỡ giọng. Lần này cô đã biến thân thành một girl tinh xảo rồi.
Chắc chẳng ai tưởng tượng được một thiếu nữ mặc áo nỉ, đội mũ dạ, đi giày da nhỏ lại là kẻ trước đây phải cầm đồ trang sức.
Câu lạc bộ vẫn có không ít người, có thể thấy được dân cờ b.ạ.c chẳng có bất cứ quan niệm về thời gian nào, không thua hết thì không rời khỏi.
Mấy tên mặc áo ngắn đen bước đến cung cung kính kính.: “Anh Ngũ.”
Đỗ Tiểu Ngũ vẫy vẫy tay nói: “Cao tiểu thư, mời.”
Khúc Kha đi theo hắn cùng vào thang máy, lúc này mới phát hiện bên này hóa ra còn có thang máy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-139.html.]
Thang máy thẳng tới lầu sáu, Đỗ Tiểu Ngũ: “Đỗ gia đang đợi ngài.”
Không thể không nói bên này trang hoàng thật tráng lệ huy hoàng. Khúc Kha cảm thấy kể cả tới thời hiện đại cũng không kém bao nhiêu. Hơn nữa nơi này chỗ nào cũng đều là ánh vàng rực rỡ, càng có thể thấy được trình độ xa hoa.
Cô ngồi trên sô pha lớn, không bao lâu đã thấy Đỗ Bách Tề đi tới.
Cô đứng dậy khách khí chào hỏi.
Đỗ Bách Tề tùy ý dựa vào ghế nói: “Cao tiểu thư hôm nay với ngày hôm qua quả thực như hai người khác nhau.”
Khúc Kha mỉm cười: “Bản thân tôi ở nhà luôn tùy tiện chút.” Cô lấy notebook cùng bút máy ra rồi nói: “Chúng ta bắt đầu chứ?”
Một chút ý muốn nói chuyện phiếm cũng không có, cực kỳ chuyên nghiệp.
Đỗ Bách Tề: “Được.”
Khúc Kha mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Vậy không biết bài viết này ngài hy vọng trọng điểm nói về sinh hoạt gia đình cá nhân hay sự nghiệp?”
Đỗ Bách Tề: “Sinh hoạt gia đình? Tôi thì có sinh hoạt gia đình gì? Nhà tôi không có ai khác, có cũng đã c.h.ế.t cả rồi. Bên người chỉ có sư gia cùng Tiểu Ngũ thôi.”
Đỗ Tiểu Ngũ ngồi một đầu khác trên sô pha yên tĩnh như gà.
Khúc Kha: “Vậy trọng tâm chúng ta sẽ hướng về sự nghiệp. Kỳ thật tôi không phải người Thượng Hải, cũng chỉ vừa tới Bến Thượng Hải không bao lâu nên không hiểu biết nhiều Đỗ tiên sinh ngài. Thứ tôi mạo muội, ngài là người địa phương sao?”
Đỗ Bách Tề lắc đầu: “Không phải, lúc tôi 12 tuổi mới một mình từ quê nhà cách xa ngàn dặm qua bên đây kiếm ăn. Trong thời gian đó tôi cũng làm rất nhiều công việc, từ đánh giày da cho đến làm nghề nguội, cái gì cũng đều làm qua cả. Mỗi ngày trôi qua đều thật gian khổ. Lúc ấy tôi chịu khổ nhiều liền nghĩ sau này nhất định phải trở nên thật nổi bật. Cho nên ngay lúc đó tôi gia nhập bang phái. Sao lại nghĩ mình là người phải có một công việc có thể diện chứ làm cho người khác rồi liều sống liều c.h.ế.t để làm gì? Chó má! Nếu không như vậy sao tôi có thể đi đến được ngày hôm nay? Công ty Phú Lệ này của tôi chính là lúc kinh doanh tốt đấy.”
Khúc Kha: “……” Cô tự đáy lòng hỏi: “Vậy kia là việc không chính đáng?”
Ngài thật đúng là không biết nói tránh đi.
Đỗ Bách Tề: “Không chính đáng mà, có điều tôi nghĩ nhóc chắc không muốn biết đâu.” Hắn cười nhìn Khúc Kha nói: “Vừa thấy đã biết nhóc là cô gái lớn lên trong sạch, cùng đám người bọn tôi không chung một đường.”
Khúc Kha dừng bút lại, cười nhạt, “Kỳ thật có phải người cùng một đường hay không không thể xem xuất thân mà phải nhìn vào tính cách và sở thích. Ví như tôi thích viết văn chương mang tính hài hước, nếu ngài thích tức là chúng ta cùng một đường. Người cùng một đường không nhất định phải có tài sản giống nhau mà chỉ cần chung niềm yêu thích đã có thể gọi là người cùng một đường rồi.”
Đỗ Bách Tề: “Lời này của nhóc tôi thích nghe.”
Hắn bắt chéo chân, tay đặt hờ trên đùi, Tiểu Ngũ lập tức đem trà bưng lên rồi lui về vị trí của mình.