Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 129
Cập nhật lúc: 2024-05-22 12:48:00
Lượt xem: 106
Tiểu Kha: “Bọn mình không thể cho họ trải qua những ngày tốt lành được. Kể cả họ sống không tốt thì chúng ta cũng không thể đánh cược. Mọi người nói có đúng không?”
Hai nhóc con lại gật đầu.
Tiểu Kha: “Cho nên em sẽ tìm thời cơ thích hợp, dĩ nhiên không phải bây giờ, em sẽ không cho bọn họ kiêu ngạo lâu đâu.”
Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc liếc nhau, ừ thật mạnh một tiếng.
Thật ra những lời này của Khúc Kha không phải nói cho Tiểu Đông nghe. tính cách Tiểu Đông tương đối đơn thuần nên sẽ không nghĩ nhiều như vậy. Trái lại Tiểu Bắc lại không giống, nhóc còn nhỏ nhưng Khúc Kha nhớ rõ trong cốt truyện trí nhớ nhóc cực kỳ tốt, hơn nữa còn có thù tất báo.
Cô không muốn em trai bởi vậy mà chịu tổn thương.
Báo thù không có gì đáng trách cả, nhưng phải dưới tiền đề có thể bảo vệ bản thân tốt.
Thế mới nói, đôi khi có đạo lý gì cô đều muốn giảng kỹ cho nhóc nghe. Dù làm chuyện gì cũng phải đặt bản thân lên trên hết. Đừng g.i.ế.c địch 3000, tự tổn hại 800. Khúc Kha cô sẽ không làm chuyện này.
Khúc Kha: “Hai người giờ vẫn còn là trẻ con, những chuyện này sẽ do em tự mình xử lý. Dĩ nhiên em đảm bảo có chuyện gì cũng sẽ nói với hai người.”
Tiểu Đông và Tiểu Bắc đều vui sướng hẳn lên. Hai người đều thích người một nhà có thương có lượng với nhau.
Khúc Kha: “Đi thôi.”
Dọc theo đường đi, ba anh em lại gọi xe kéo, Khúc Kha lẩm bẩm: “Hàng Tết bọn mình mua gần đủ rồi, hai người nghĩ xem ngày tết bọn mình còn cần phải mua thêm gì không? Nếu thiếu cái gì thì ngày mai bọn mình lại ra cửa mua tiếp.”
Trong trí nhớ của cô, mỗi năm ăn tết đều phải có pháo hoa mới náo nhiệt. chẳng qua lúc ấy tuổi cô còn nhỏ nên căn bản chẳng được chuẩn bị cái gì, muốn làm gì dĩ nhiên có người khác chuẩn bị trước.
Giờ đột nhiên lại muốn tự chuẩn bị ăn tết đủ loại, Khúc Kha trừ bỏ mua mua mua cũng không biết làm gì hơn.
Khúc Kha: “Có phải nên muốn mua pháo không?”
Vừa được hỏi, đôi mắt Tiểu Đông lập tức sáng lên, vội gật đầu: “Muốn, muốn.”
Tiểu Bắc cũng hưng phấn nói: “Có thể mua pháo sao? Thật sự có thể mua sao?”
Đối với đám con trai, pháo luôn có một sức hút cực lớn.
Khúc Kha bật cười, gật đầu nói: “Đương nhiên có thể mua nha!”
Tiểu Bắc đột nhiên nghĩ tới cái gì vội nói: “Còn có đèn lồng nhỏ nữa, chị ơi, bọn mình mua đèn lồng nhỏ đi. Trước đây ăn tết luôn có mà.”
Khúc Kha vỗ tay: “Đúng rồi, chị suýt nữa quên luôn.”
Ba anh em lại tiếp tục thương lượng, rất nhanh đã về đến nhà. hôm nay ban ngày tuy hơi chậm trễ nhưng bọn cô vẫn vui. Nghĩ đến ngày mai lại ra ngoài mua đồ, niềm vui nhân đôi.
Tiểu Đông: “Hôm nay vui quá đi!”
Khúc Kha: “Hai người suy nghĩ thêm chút nữa, mấy ngày này...”
“Cao tiểu thư.” Một giọng nam vang lên, Khúc Kha kinh ngạc quay đầu lại thì thấy Đỗ Tiểu Ngũ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-129.html.]
Đỗ Tiểu Ngũ không biết ở chỗ này đợi bao lâu, tàn thuốc đã đầy đất.
Khúc Kha: “Sao anh ở chỗ này, chờ tôi ư?”
Nghĩ đến bọn cô ăn cơm cho người ta mời khách, Khúc Kha lập tức lại nói: “Hôm nay mời khách, cảm ơn anh.”
Đỗ Tiểu Ngũ lắc đầu nói: “Chuyện nhỏ không đáng nhắc đến.” Nói xong lại ra hiệu bằng tay với phía sau, lập tức có hai người xuống xe.
Khúc Kha: “???”
Lúc này người đã mở ra cốp xe, đem đồ dọn xuống.
Khúc Kha mê mang: “Anh đây là…???”
Đỗ Tiểu Ngũ: “Đây là Đỗ tiên sinh bảo chúng tôi đưa lễ mừng năm mới cho cô. Lễ vật nho nhỏ thôi, không đáng kể gì.”
Khúc Kha: “……”
Cô trầm mặc một chút, sau đó mỉm cười nói: “Thứ này, tôi không thể nhận được, không thân cũng chẳng quen, sao tôi lại không biết ngại nhận lễ vật của Đỗ tiên sinh? Hôm nay anh mời khách, tôi đã rất ngại rồi, nếu lấy thêm đồ của mọi người nữa thì thật không tốt.”
Khúc Kha không muốn cùng Công ty Phú Lệ có liên quan, càng không nghĩ liên quan tới Đỗ Bách Tề. Bọn họ đều quá phức tạp, mà Khúc Kha không thích tiếp xúc người phức tạp.
Cô chỉ muốn bình bình an an sinh hoạt, kiếm chút “Cá chiên bé”*, ở thời khắc mấu chốt có thể trải qua cuộc sống thoải mái chút, như vậy đã tốt rồi.
*tiền trinh
Đỗ Tiểu Ngũ: “Đây là Đỗ tiên sinh dặn dò, chúng tôi chỉ phụ trách đưa sang thôi.”
Khúc Kha kiên định: “Vậy cũng không được, nếu nói mọi người mời tôi ăn một bữa cơm, tôi cũng sẽ không chối từ. Nhưng nếu là lễ vật, vậy chắc chắn không được. Vô công bất thụ lộc!”
Cô đẩy anh trai một chút, nói: “Bọn mình lên lầu đi.” Ngay sau đó mỉm cười: “Anh Ngũ! Gặp lại sau.”
Bọn cô rất kiên định rời đi. Đột nhiên hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước, một thanh niên đứng ở cửa sổ lầu hai cũng nhìn xuống phía dưới. Tầm mắt hai người giao nhau. Ai cũng không nhúc nhích, mãi sau thanh niên đứng ở cửa sổ mới xoay người rời đi.
Đỗ Tiểu Ngũ nhướng mi.
Lúc này, Khúc Kha đi đến lầu hai vừa lúc thấy Túc Bạch mở cửa ra, anh hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Người này nói chuyện thẳng thắn thật, không một chút quanh co vòng vò nào.
Khúc Kha lắc đầu: “Không có việc gì đâu, đến tặng lễ cho em thôi, chẳng qua em không muốn, cũng có quen thuộc gì lắm đâu.”
Túc Bạch rũ mắt một chút, ngay sau đó nhìn về phía Khúc Kha nói: “Nếu có chuyện gì phiền toái thì cứ nói với anh.”
Khúc Kha cười như không cười trêu chọc: “Em nói với anh thì anh giúp em giải quyết sao?”
Túc Bạch: “Em có thể thử một chút.”
Khúc Kha: “!!!”
Túc Bạch không nói thẳng ra là có thể nhưng lời nói mang ý nghĩa khá rõ ràng, chắc chắn, anh có thể.