Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 127
Cập nhật lúc: 2024-05-22 12:47:19
Lượt xem: 105
Đỗ Tiểu Ngũ quay đầu lại nhìn một chút, nhướn mi, thấy bên ngoài tỏ vẻ nghiêm túc còn trong ánh mắt lại muốn tham gia náo nhiệt của cấp dưới: “Ông chú ý một chút cho tôi.”
Sau đó hắn cũng không đi qua mà trực tiếp rời khỏi.
Giám đốc không thể tưởng tượng nhìn Đỗ Tiểu Ngũ, trong lòng yên lặng cảm khái, Anh Ngũ không chiến mà bại sao?
Quả nhiên, anh Ngũ là một người đàn ông tốt!
Chỉ có người đàn ông tốt mới có thể không bỏ người mình thích, sợ kéo cô tới thế giới bất ổn của mình.
Trong tiểu thuyết đều viết như vậy đấy!
Đều như này cả, nhất định như thế rồi.
“Giám đốc?”
Phục vụ đi ngang qua, mê mang nhìn về phía giám đốc nhà mình, sao cứ cảm thấy giám đốc quái quái?
Giám đốc ho khan một tiếng, chỉ huy: “Lúc tính tiền bàn 107 nói với người ta, anh Ngũ đã thanh toán.” Dừng một chút, ông ta bổ sung: “Đưa ba chén tổ yến qua đi, nói là Anh Ngũ gọi cho họ.”
Anh Ngũ, tôi chỉ có thể giúp ngài đến đây thôi!
Phục vụ: “Vâng.”
Ba người Khúc Kha không thể hiểu được nhìn ba chén tổ yến được đưa tới. Tiểu Bắc tò mò hỏi: “Chị ơi, sao anh trai kia lại muốn đưa tổ yến cho chúng ta thế?” Thân thể nho nhỏ còn lắc lắc chân, nói: “Thầy Túc nói, vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo.”
*Vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo: Tự nhiên ân cần, không phải trộm cũng cướp.
Khúc Kha: “…… Thầy Túc của hai người còn dạy cái này?”
Tiểu Bắc gật đầu: “Những lúc thầy Túc nghỉ ngơi sẽ cùng bọn em nói chuyện phiếm.” Bị đánh trống lảng nhưng Tiểu Bắc vẫn siêng năng học hỏi: “Anh ta có thể có ý xấu gì không?”
Tiểu Đông vội đáp: “Bọn mình không thể nhận được.”
Khúc Kha nhìn hai đứa nhóc mặt còn non nớt, suy nghĩ một chút mới nói: “Chắc không có chuyện gì đâu, người ta chỉ tỏ vẻ khách khí thôi.” Cô bổ sung: “Không phải lần trước chính hắn đưa đón em đấy sao? Lúc đó vẫn còn khá tốt mà.”
Thật ra Khúc Kha cũng không phải cô gái thực sự đơn thuần, dĩ nhiên biết được lúc nào người ta có ý định nói chuyện phiếm. Một lần còn có thể coi như ngoại lệ, nhưng nhiều lần lại khác. Cô muốn diễn vai một thiếu nữ đơn thuần có chút thông minh thì không thể nói trắng ra được.
“Không có việc gì, nếm thử đi.” Gọi cũng đã gọi rồi, không ăn chỉ lãng phí.
Tuy không biết vị gọi là anh Ngũ kia sao lại đưa tổ yến cho bọn cô nhưng có lẽ người ta vốn khá khách khí?
Cô cúi đầu uống một ngụm, nói: “Đây vẫn là lần đầu tiên em được uống tổ yến đấy.” Đời trước cô cũng tiếc không nỡ tiêu tiền như vậy.
Tiểu Đông lắc đầu nghiêm túc nói: “Không phải.”
Khúc Kha a một tiếng, ngẩng đầu nhìn cậu. Cậu nói: “Không phải đâu, lúc cha mẹ còn sống, nhà bọn mình thỉnh thoảng cũng uống mà.”
Khúc Kha nghĩ đến những cái xa xăm đó, chậm rãi gật đầu, ừ một tiếng.
Tiểu Đông cúi đầu uống tổ yến, mãi sau mới nói: “Anh nhớ cha mẹ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-127.html.]
Khúc Kha lập tức nắm lấy tay cậu, dỗ dành: “Anh còn có em và Tiểu Bắc mà! Cha mẹ sẽ phù hộ cho ba người bọn mình. Anh xem, Bạch gia không phải cũng chưa chiếm được lợi từ bọn mình sao?”
Lời vừa dứt, hai nhóc đều lên tinh thần.
Khúc Kha: “Chờ thêm một thời gian nữa, em sẽ đưa hai người đi Tô Hàng chơi.” Sau nhỏ giọng nói: “Sau đó tìm chút phiền toái cho đám người đó.”
Cô không muốn bại lộ sự thật mình gửi bài từ Thượng Hải nên muốn chờ một chút.
Vừa nghe đến Bạch gia xảy ra chuyện, Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc lập tức: “Rất tốt!”
Quả nhiên, nhắc tới kẻ thù, tinh thần đều phấn khích hẳn, lập tức có thể đánh nhau luôn được.
Đỗ Tiểu Ngũ tặng tổ yến lại thanh toán luôn cho bàn Khúc Kha. Khúc Kha thật ngại nhưng vẫn nhận phần tình này.
Cô cùng giám đốc nói: “Như vậy… còn nhờ ngài giúp tôi cảm ơn anh ấy.”
Giám đốc mặt nghiêm túc: “Được.”
Ba anh em ra cửa, quay đầu lại vẫn thấy người trẻ tuổi chào hỏi với cô vẫn đang ngẩn người.
Khúc Kha: “……”
Tiểu Bắc nhỏ giọng: “Anh ta kỳ quái quá!”
Khúc Kha gật đầu, còn không phải sao!
Bởi vì Khúc Kha đã đáp ứng đưa cho nhóc ăn mày một chiếc màn thầu nên trước khi đi bọn cô còn đóng gói màn thầu chưa ăn xong lại. Mọi người thương lượng với nhau, Nếu nhóc đó vẫn ở chỗ kia thì bọn cô sẽ dừng xe đưa bánh; nếu không còn ở đó nữa thì trực tiếp về nhà.
Khúc Kha: “Nếu thằng bé còn ở đó thì cho nó, nếu không ở thì bọn mình đem về nhà.”
Tiểu Đông: “Được đó.”
Có điều không biết đứa nhỏ này có phải dùng keo siêu dính hay không mà vẫn luôn ở chỗ đó. Khi bọn cô về, nó vẫn ở nguyên vị trí ban đầu, thậm chí còn không có chút biến hóa nào.
Mọi người đến gần nhóc, Khúc Kha cho Tiểu Đông một ánh mắt. Tiểu Đông lập tức tiến lên, nói: “Cho em nè.”
Nhóc vẫn cuộn tròn người lại, chẳng qua bây giờ hình như đã mơ màng hồ đồ rồi. Có vẻ như sắp ngất xỉu đến nơi.
Mắt thấy nhóc không có phản ứng. Khúc Kha lấy màn thầu, khom lưng “Cho em.”
Đến sức lực giơ tay, nhóc ăn mày cũng không có.
Đến gần xem, Khúc Kha mới thấy quần áo nhóc vẫn ướt, chắc chưa thay.
Có thể thấy tối hôm qua nhóc mắc mưa.
Khúc Kha nhíu mày lo lắng hỏi: “Em có ổn không?”
Nhóc ăn mày đầu óc quay cuồng ngẩng mặt. Nó nhìn về phía Khúc Kha, mê mang dòm dòm, đột nhiên tiến lên, tay bắt được chân Khúc Kha, kêu: “Mẹ!!!”
Khúc Kha: “Má nó!!!”