Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 126
Cập nhật lúc: 2024-05-22 12:46:59
Lượt xem: 112
Phục vụ rời đi, Khúc Kha mới nhìn thấy người trẻ tuổi vừa rồi ngồi ở vị trí đối diện. Hắn lung tung rối loạn chọn hai món rồi lại bắt đầu trộm dòm Khúc Kha.
Khúc Kha: “……” Mẹ nó chứ!
Cô không phải một người thô tục nhưng lúc này cũng muốn nói một câu không dễ nghe.
Ngay lúc Khúc Kha sắp bùng nổ, người trẻ tuổi rốt cuộc cũng nhịn không được, hắn đứng dậy đi đến gần, chần chờ một chút mới thấp giọng hỏi: “Cô là…… Thường Hoan Hỉ à?”
Khúc Kha sửng sốt, sau đó nhìn về phía người này.
Người trẻ tuổi có vẻ đã bình tĩnh một chút, hắn nhìn Khúc Kha nhẹ giọng hỏi lại: “Cô là Thường Hoan Hỉ hả?”
Khúc Kha nhướng mày, trả lời nhanh: “Không phải.”
Người trẻ tuổi có vẻ như không nghĩ đến đáp án của Khúc Kha thế này. Hắn lập tức trợn to mắt rồi vội vàng: “Cô không phải sao? Cô thật sự không phải sao?”
Khúc Kha hỏi lại: “Vì sao tôi phải là?” Cô lãnh lãnh đạm đạm: “Cậu nhận sai người rồi.”
Người trẻ tuổi như bị sét đánh, khiếp sợ nhìn cô, mãi sau mới nỉ non: “Cô thế mà không phải hả! Rõ ràng cô cùng Trần Sĩ Ung gặp mặt mà?”
Khúc Kha ánh mắt lóe lóe nói: “Ông ấy là bà con xa thân thích nhà tôi.”
Người trẻ tuổi: “!!!”
Hắn cũng bất chấp lễ nghĩa gì, nghiêng ngả lảo đảo trở lại vị trí của mình ngồi xuống, ngây ngốc.
Nhìn dạng này… chắc ném luôn linh hồn nhỏ bé đi rồi.
Khúc Kha tò mò đánh giá anh giai này. Có điều đồ ăn của bọn cô đã lên nên không thèm quan tâm hắn nữa. Không biết người này vì sao muốn tìm cô? Khúc Kha cũng chẳng thèm quan tâm.
Có khả năng hắn theo dõi cô và Trần Sĩ Ung gặp mặt, loại chuyện này dù không nhiều nhưng cũng chẳng thiếu.
Cho nên Khúc Kha c.h.ế.t cũng không thừa nhận mình là “Thường Hoan Hỉ”.
“Nếm thử cá này xem, em thấy khá ngon đó.” Khúc Kha lại dặn dò hai người: “Cẩn thận xương cá.”
Tiểu Đông miệng lớn ăn cơm gật đầu: “Được.”
Tiểu Bắc cũng là không cam lòng yếu thế, nhấp miệng nhỏ cười tủm tỉm: “Biết rồi.”
Lúc Đỗ Tiểu Ngũ vào cửa lơ đãng liếc mắt một cái đã thấy Khúc Kha. Hắn nhướng mày, chần chờ một chút rồi đi tới: “Cao tiểu thư, đã lâu không gặp.”
Khúc Kha ngẩng đầu, cười tủm tỉm: “Là chú à?”
Cô muốn tiếp đón, lại không biết mình nên gọi hắn là gì. Cô chỉ có thể cười cười xin lỗi rồi hỏi: “Xưng hô thế nào?”
Vị phụ trách đưa đón cô tới gặp Đỗ Bách Tề và Đào tiểu thư chính là người trước mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-126.html.]
Đỗ Tiểu Ngũ: “Cao tiểu thư gọi Tiểu Ngũ được rồi.”
Khúc Kha bật cười nói: “Chú nhìn có vẻ già hơn tôi nhiều đấy, gọi chú là Tiểu Ngũ cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.”
Đỗ Tiểu Ngũ: “……” Kể cả tôi có già thật thì cũng không nên nói thẳng chứ?
Hắn nói: “Cô cũng có thể giống mọi người gọi tôi là anh Ngũ.”
Khúc Kha: “Anh Ngũ! Vậy có muốn cùng nhau ăn cơm không?”
Đỗ Tiểu Ngũ cự tuyệt: “Không cần, không nên quấy rầy Cao tiểu thư.”
Tầm mắt hắn hướng về hai bé trai. Dù Khúc Kha với Tiểu Đông lớn lên không giống nhau hoàn toàn nhưng chỉ cần nhìn qua là biết hai anh em. Kể cả nhóc con mắt to ngồi bên cạnh cũng có thể thấy được cùng cô có quan hệ huyết thống.
Ba anh em nhà này, những cái khác không nói nhưng đôi mắt gần như giống hệt nhau.
Đỗ Tiểu Ngũ xoay người rời đi, tới cách đó không xa bèn quay sang nói với người bên cạnh: “Một bàn này của Cao tiểu thư miễn đi.”
Giám đốc bộ dáng cung kính trả lời: “Vâng.”
Trên mặt ông ta cung cung kính kính nhưng nội tâm lại muốn nổ tung rồi. Anh Ngũ luôn mặt lạnh, chẳng đối với ai nhiệt tình cả. Ấy thế mà hôm nay không chỉ chủ động đi chào hỏi người ta mà còn yêu cầu ông ta miễn phí luôn?
Miễn phí chỉ là chuyện nhỏ, ý nghĩa đằng sau mới là chuyện lớn.
Nội tâm ông ta cong cong quẹo quẹo đến 180 lần, tò mò đến mức muốn cào tường, chỉ hi vọng có thể biết nhiều hơn chút đỉnh.
Bây giờ nhìn sang thiếu nữ ngồi bàn kia, đẹp thì có đẹp đấy, nếu thêm chút thời gian có khi Đào tiểu thư cũng không phải đối thủ. Nhưng đó là tương lai. Giờ vẫn chỉ là một thiếu nữ nho nhỏ.
Vừa nhìn đã biết tuổi cô nhóc vẫn còn nhỏ, chỉ là thiếu nữ ngây ngô, người bình thường chưa chắc đã dậy nổi hứng thú gì. Thẩm mỹ của anh Ngũ thật khiến người ta một lời khó nói hết.
Mà không đúng?
Vị Cao tiểu thư kia!
Vừa nãy không phải có một vị công tử chủ động đến gần hay sao?
Chẳng lẽ những người có thân phận đều thích những cô gái trẻ tuổi?
Đánh nhau, đánh nhau to rồi, kiểu gì cũng đánh nhau cho xem.
Nội tâm giám đốc đã bắt đầu hát tuồng, trên mặt lại vẫn bày ra vẻ nghiêm túc: “Anh Ngũ, ban nãy có một công tử cũng đi qua chào hỏi Cao tiểu thư. Sau không biết Cao tiểu thư nói gì đó mà bị công tử kia thất hồn là phách về bàn rồi.”
Ông ta quay đầu nhìn thoáng qua, vẫn thấy bị công tử kia còn đang phát ngốc, mắt dại ra. Ông ta vội nhỏ giọng nói: “Ngài xem, ngài xem kia kìa! Giờ hắn vẫn còn đang ngẩn người đấy!”
Chắc chắn thổ lộ tình cảm lại bị từ chối rồi, nhất định là thế!
Ông ta biết ngay mà, chỉ có thể do vậy thôi!