Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 122
Cập nhật lúc: 2024-05-22 12:45:15
Lượt xem: 97
Túc Bạch: “Anh cảm thấy Tiểu Bắc như vậy vẫn khá hợp đi trường học đọc sách, em muốn thử suy xét hay không? Đưa thằng bé tới trường học?”
Thật ra Khúc Kha cũng đã nghĩ đến chuyện này nhưng lại lo lắng sẽ tổn thương Tiểu Đông.
Nếu không phải vì cứu cô thì Tiểu Đông cũng không bị thương, không bị ngốc. Trong trí nhớ của cô, ông bà nội đều hận c.h.ế.t cô. Nguyên nhân cũng bởi khi còn nhỏ Tiểu Đông rất thông minh lanh lợi, sau này bị thương ở đầu mới khiến chỉ số thông minh kém đi nhiều như vậy.
“Anh nghĩ Tiểu Đông không cần thiết phải đưa đến trường đi học. Cậu nhóc chỉ cần học một ít kiến thức vỡ lòng, số học đơn giản là được. Những kiến thức chuyên sâu hơn, anh cảm thấy không cần thiết. Nhóc đó phản ứng tương đối chậm nhưng không phải hoàn toàn không biết gì. Chúng ta có thể dẫn đường theo phương diện khác. Anh thấy cậu nhóc rất có hứng thú với vẽ tranh. Không bằng sau khi học vỡ lòng xong, em tìm một người chuyên môn dạy dỗ thằng bé ở phương diện này. Em thấy thế nào? Hai người họ không nhất thiết cái gì cũng phải giống nhau hoàn toàn mới biểu hiện được sự công bằng của em.”
Lời nói này thể hiện giao tình thâm hậu. Đặc biệt là câu nói cuối cùng.
Dù thời gian dạy dỗ hai đứa nhỏ không dài nhưng Túc Bạch vẫn hi vọng cả hai trải qua tốt. Kể cả công việc kiêm chức này không tệ lắm thì anh cũng không muốn vì kiếm tiền mà chậm trễ con nhà người ta.
Khúc Kha: “Được, em đã biết, cảm ơn anh chỉ điểm.”
Túc Bạch: “Không cần cảm ơn.”
Nói xong chuyện chính, lại hỏi: “Còn có việc?”
Cô nói: “Em có một ít đồ muốn mua..”
Vừa nghe vậy Túc Bạch đã hiểu, anh nói luôn: “Đem danh sách đưa cho anh.”
Khúc Kha đem danh sách đã viết xong trước đó giao cho Túc Bạch, lại đưa thêm mười đồng nói: “Nếu không đủ, chờ trở về em sẽ lấy thêm.”
Đủ thì đủ rồi, nhưng sắp ăn tết, Khúc Kha cũng không biết có tăng giá không nên mới nói vậy.
Túc Bạch gật đầu: “Được.”
Khúc Kha: “Vậy… phiền anh quá, cảm ơn nhiều.”
Cô đứng dậy ra khỏi cửa. Đột nhiên bên ngoài chuyển đến tiếng sấm ầm ầm ầm, sấm sét rầm rầm. Cô nhìn ra cửa sổ ngoài hành lang thấy mưa rất to.
“Làm sao vậy? Có việc gì à?” Túc Bạch đã mở miệng, Khúc Kha dừng bước, quay đầu lại cười cứng ngắc nói: “Không có việc gì.”
Khúc Kha về nhà liền thấy Tiểu Đông tắm rửa xong đi ra ngoài. Cậu mặc chiếc áo ngủ bằng nhung màu đỏ đô. Đây là áo ngủ nhung bọn cô mua ở bách hóa, giá rất đắt. Hai cậu nhóc đều đã đi khảo giá với Khúc Kha nên biết giá như thế nào, lúc mặc cũng rất cẩn thận.
Tiểu Đông: “Em đã nói với thầy Túc rồi à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-122.html.]
Khúc Kha gật đầu: “Nói rồi.”
“Anh ấy sẽ giúp nhà mình mua than củi.” Khúc Kha nhìn ngoài cửa sổ nói: “Bên ngoài trời mưa, chờ một chút hai người……”
Tiểu Đông đột nhiên nói: “Nhóc ăn mày hôm nay không biết thế nào rồi?”
Khúc Kha sửng sốt. Cô không nghĩ cậu nói đến chuyện này. Cô đến gần cửa sổ, bên ngoài mưa gió càng ngày càng lớn, thời gian này kể cả Phương Nam hay phương Bắc thời tiết đều lạnh nhất. Khúc Kha chần chờ một chút nói: “Chắc nó đã tìm chỗ tránh mưa rồi.”
Nhóc ăn mày kia nhìn qua cũng khoảng mười mấy tuổi.
Chắc không đến nỗi mưa cũng không biết tránh chứ? Lại nói những đứa trẻ sinh hoạt dưới tầng chót như vậy năng lực thích ứng càng cao. Bọn chúng nếu không thích ứng cũng sẽ mất mạng.
Khúc Kha: “Những người như vậy lưu lạc lâu rồi nên bản thân chắc tự hiểu rõ.”
Tiểu Đông a một tiếng bám sát cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Từ sau khi trời lạnh, Tiểu Kha đã mua plastic bọc kín cửa sổ để giữ ấm. Hiệu quả không tồi nhưng lại không thể nhìn qua cửa sổ, không thể mua đồ. Kể cả buổi sáng muốn mua sữa dê cũng phải tự mình xuống dưới.
Nói không tiện quả thực cũng có chỗ không tiện thật.
Được cái ấm áp hơn hẳn.
Tiểu Đông ghé vào cửa sổ nhìn ngắm bên ngoài, cách đến 3 tầng plastic nên cảnh sắc chỉ m.ô.n.g lung, không rõ lắm.
“Anh đang xem cái gì thế?” Tiểu Bắc lê dép lê ra. Nhóc cũng vừa tắm xong.
Khúc Kha không trả lời mà vội vàng chui vào phòng vệ sinh, dù sao thời gian cấp nước ấm có hạn đấy.
Nếu gặp phải hôm nào trời mưa to, nước ấm đun chậm thì càng nhanh hết.
Tiểu Bắc chạy đến bên cửa sổ cùng Tiểu Đông sóng vai đứng chung một chỗ. Một lớn một nhỏ dòm dòm bên ngoài. Tiểu Bắc: “Cái gì cũng không nhìn thấy.”
Tiểu Đông gật đầu, ừ một tiếng nói: “Nhìn không thấy.” Cậu rời khỏi chỗ cửa sổ nói: “Hôm nay quên đi hiệu sách rồi.” Giấy vẽ và cọ màu đều không mua.
Tiểu Bắc lập tức bưng lấy khuôn mặt nhỏ gật đầu: “Đúng rồi, bọn mình quên đi hiệu sách.”
Khúc Kha lúc này ra tới, nàng nói: “Ngày mai hết mưa, bọn mình sẽ đi.”
Nhớ tới hôm nay cùng "đàm đạo" với Túc Bạch, Khúc Kha không nói với hai người họ, giờ vẫn còn sớm lại chưa thể lập tức cho Tiểu Bắc đi học, Tiểu Đông học vẽ tranh ngay được. Cho nên tạm thời cứ tính toán trước như thế đã. Những cái khác cứ từ từ rồi xem.