Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống thường ngày của nữ phụ giác ngộ và con đường sự nghiệp thập niên 80 - Chương 48: Mối quan hệ này, không đơn giản đâu, chậc chậc, không đơn giản chút nào.

Cập nhật lúc: 2025-06-24 08:03:14
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đợi hai người đến gần, Hà Tú Anh vừa hay gọi món xong cho một bàn khách, thấy có người đến vội vàng đưa thực đơn chuẩn bị trước tiên dẫn người ngồi xuống, vừa hay có một bàn vừa đi, bàn còn chưa dọn dẹp.

 

"Hai người ăn gì, ở đây chúng tôi ——" Hà Tú Anh kinh ngạc, "Tiểu Cố?"

 

Cố Gia Thâm trên mặt lộ ra một nụ cười, vội vàng chào hỏi: "Cô Tú Anh, đang bận ạ."

 

"Ôi chao Tiểu Cố à, sao cháu lại đến thị trấn rồi? Mau ngồi mau ngồi," Hà Tú Anh cười đến mức mắt híp lại, lại có chút ngượng ngùng chỉ vào một bàn bừa bộn, "Hai đứa ngồi ở bên này trước, bàn này thím bảo chú Mậu Trúc của cháu nhanh chóng đến dọn dẹp!"

 

"Cháu đến hiệu sách Tân Hoa mua sách, cô à, khăn lau ở đâu, cháu tự mình dọn dẹp một chút là được, cô đi làm việc khác đi." Cố Gia Thâm không ngồi xuống, "Bên kia bàn đó hình như muốn thanh toán, thím đi trước đi."

 

Hà Tú Anh "Ôi, ôi" hai tiếng, một bên lớn tiếng gọi: "Mậu Trúc, mau đến dọn bàn", một bên vội vàng đi tính tiền cho người ta.

 

Cố Gia Thâm nói tự mình làm thì thật sự tự mình làm, anh nhanh chóng tìm thấy khăn lau sạch sẽ phơi trên xe đẩy, lại cầm một cái chậu đựng đồ ăn thừa, trong sự kinh ngạc của Vệ Thành Bân, nhanh nhẹn dọn dẹp xong bàn.

 

"Không phải chứ, anh bạn, cậu quen chủ sạp hàng này à? Cậu cậu cậu còn cười! Còn giúp người ta lau bàn nữa chứ!"

 

Anh ta quả thực trợn mắt há hốc mồm có được không! Đây vẫn là Cố Gia Thâm sao? Cố Gia Thâm sẽ cười đến mức ngoan ngoãn như vậy? Không không không đây thật sự không phải là Cố Gia Thâm mà anh ta quen...

 

Cố Gia Thâm không để ý đến anh ta, cầm khăn lau và chậu đi, giữa chừng gặp Giang Mậu Trúc, mới gọi người, khăn lau liền được tiếp nhận: "Mau ngồi xuống mau ngồi xuống, sao có thể để cháu làm những việc này!"

 

Anh vẫn mang một nụ cười trên gương mặt, đi theo Giang Mậu Trúc để rửa tay, lúc này mới ung dung trở lại ngồi xuống.

 

"Quen, là cô chú trong thôn chúng tôi." Cố Gia Thâm lúc này mới trả lời câu hỏi của Vệ Thành Bân.

 

Vệ Thành Bân vỗ anh một cái, nghĩ thầm trong thôn các cậu tôi không phải là chưa từng đến, không có một nhà nào là quen biết với cậu, còn bày đặt cái gì mà cô với chú, đang định tiếp tục hỏi, Hà Tú Anh đã tới: "Tiểu Cố à, đây là bạn học của cháu à, ăn món gì, cứ nói với cô, cô bảo Lan Lan xào cho hai đứa!"

 

Cố Gia Thâm chưa kịp lên tiếng, Vệ Thành Bân vội vàng cười nói: "Đúng đúng đúng, cô à, chúng cháu là bạn học, nghe nói sạp hàng của hai người ớt xào thịt với cọng rau muống đều đặc biệt ngon, chúng cháu trước tiên gọi hai món này, lại thêm một món rau là được!"

 

"Được được được, chờ một chút, Lan Lan sẽ nhanh chóng xong món ăn cho bàn kia." Hà Tú Anh ở trên giấy ghi lại, cười rất hòa ái dễ gần.

 

Sau khi bà rời đi, Vệ Thành Bân ghé sát Cố Gia Thâm, nhỏ giọng trêu chọc: "Lan Lan? Người trong lòng của cậu à?"

 

Anh ta chưa từng thấy Cố Gia Thâm đối với trưởng bối nhà ai cười đến mức "phóng khoáng" như vậy, ngay cả đối mặt với cha mẹ anh ta, đều còn mang theo một tia lễ phép dè dặt ở bên trong, đâu có giống như ở trên sạp hàng ven đường này, quả thực, chậc, lẳng lơ.

 

Cố Gia Thâm liếc anh ấy một cái, nhàn nhạt nói: "Bạn học."

 

"Bạn học? Vậy sao cậu ấy không đi học? Thi trượt à?" Vệ Thành Bân truy hỏi.

 

"Cậu ấy nghỉ học rồi." Cố Gia Thâm không muốn nói nhiều, cảnh cáo anh ấy:, "Ở trên sạp hàng của người ta, đừng hỏi nhiều."

 

"Được được được." Vệ Thành Bân ngồi thẳng lại, bắt đầu chống cằm nhìn Giang Lan Lan xào rau ở bên kia.

 

Trong lòng anh ấy cứ cười, thầm nói Cố Gia Thâm thằng nhóc này trước đây đâu có biểu hiện như vậy, còn bạn học, lần trước ở hiệu sách Tân Hoa gặp một cô gái, người ta đến chào hỏi, cũng nói là bạn học, anh ta nhận cũng không nhận ra người ta.

 

Cái cô Giang Lan Lan này, anh không chỉ quen người ta, còn quen cả cha mẹ người ta, quan hệ này, không đơn giản, chậc chậc, không đơn giản chút nào.

 

Đang mải mê suy nghĩ lung tung, Vệ Thành Bân cảm thấy chân mình dưới bàn bị đá một cái, anh ấy nghi hoặc quay đầu nhìn Cố Gia Thâm, nhướng mày, ý bảo: "Cậu làm gì?"

 

Cố Gia Thâm không nhìn anh ấy, lạnh giọng nhắc nhở: "Đừng có nhìn chằm chằm người khác, không lịch sự."

 

Vệ Thành Bân lông mày quả thực sắp dựng đứng lên, anh ta cố gắng nén cười, khẽ ho một tiếng: "Được, không lịch sự, không nhìn, không nhìn nữa."

 

Cố Gia Thâm lúc này mới liếc nhìn anh ta một cái, không nói gì nữa.

 

Giang Lan Lan không biết chuyện một người rất thân quen đã đến quán của mình, cô quá bận, xẻng xào trong tay chưa từng ngừng xào nấu, Hà Tú Anh cũng bận rộn tới lui, căn bản không nói với cô nhiều lời.

 

Đợi xào một nồi hai phần ớt xào thịt, cô đang định gọi mẹ mình đến bưng, liền thấy hai bàn tay trắng nõn mà thon dài đưa tới, bưng hai bát đồ ăn trong tay.

 

Giang Lan Lan ngừng lại một chút, theo mu bàn tay nhìn đến cánh tay có gân xanh rõ ràng, lại theo cánh tay nhìn đến bờ vai rộng, khuôn mặt đẹp...

 

"Cố Gia Thâm? Sao cậu lại đến đây?" Giang Lan Lan kinh ngạc lên tiếng, mới phát hiện giọng mình có chút khàn, vì lâu quá chưa uống giọt nước nào.

 

"Ừm, cùng bạn đến ăn cơm, hai bát này một bát là của chúng tôi, một bát là của bàn nào? Tôi đưa qua." Cố Gia Thâm hỏi.

 

Giang Lan Lan vội vàng nhìn về phía tờ giấy đè bên cạnh: "Bàn số ba, bên kia, cảm ơn nhé!"

 

Cố Gia Thâm nhìn cô một cái: "Đi uống ngụm nước trước đi, không tốn bao nhiêu thời gian."

 

Nói xong, bưng hai bát đồ ăn liền quay người rời đi, trước tiên đưa đến bàn số ba, sau đó mới trở lại chỗ ngồi của mình.

 

Ánh mắt liếc qua bên kia, thấy Giang Lan Lan có uống nước, lúc này mới quay lại ánh mắt, cầm đũa lên chuẩn bị ăn cơm.

 

Lúc này, Vệ Thành Bân đã không còn tâm trạng xem trò cười của bạn mình, anh ta vội vàng gắp một đũa ớt xào thịt, mắt trong nháy mắt liền trợn to.

 

"Ngon ngon ngon! Đây là món ớt xào thịt ngon nhất mà tôi từng ăn! Cậu mau nếm thử!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-thuong-ngay-cua-nu-phu-giac-ngo-va-con-duong-su-nghiep-thap-nien-80/chuong-48-moi-quan-he-nay-khong-don-gian-dau-chac-chac-khong-don-gian-chut-nao.html.]

Khi món rau muống xào lên, tốc độ ăn cơm của anh ta liền nhanh hơn, chẳng có thời gian để nói gì nữa.

 

Chẳng bao lâu  sau, Hà Tú Anh bưng một bát đồ ăn lên, là măng xào thịt, Vệ Thành Bân ngậm đầy cơm trong miệng, mơ hồ nghi hoặc nói: "Cô, chúng cháu không gọi món này, có phải là đưa nhầm rồi không?"

 

Hà Tú Anh bây giờ đặc biệt thích những thanh niên ăn uống ngon miệng như vậy, người ta ăn ngon, liền đại diện cho món ăn trên sạp của bọn họ có hương vị tốt, là một sự khẳng định thầm lặng!

 

Bà cười nói: "Không đưa nhầm không đưa nhầm, các cháu đều là bạn học của Lan Lan, lần đầu tiên đến ủng hộ, cô mời các cháu ăn, ăn ngon thì ăn nhiều một chút, đừng khách khí!"

 

Cố Gia Thâm nói: "Như vậy sao được ạ cô, chúng cháu có tiền."

 

Vệ Thành Bân cũng vội vàng gật đầu: "Đúng đúng, chúng cháu có tiền!"

 

Hà Tú Anh cố ý xị mặt: "Các cháu có tiền là chuyện khác, cô nói mời các cháu chính là mời các cháu, đây cũng là ý của Lan Lan, mau ăn đi, nếu không cô sẽ giận đấy."

 

Vệ Thành Bân còn muốn từ chối, nhưng Cố Gia Thâm lại khác thường nói: "Vậy cảm ơn cô và Lan Lan."

 

"Được được được, các cháu ăn nhiều một chút, không đủ thì nói với thím." Hà Tú Anh cười rất hòa ái, thấy hai cậu thanh niên không từ chối nữa, bà cũng liền quay người đi dọn bàn.

 

Lúc này giờ cao điểm cũng đã qua, bà cũng rốt cuộc có chút thời gian cùng chồng mình lau bàn rửa bát đũa.

 

Mà Giang Lan Lan cũng có thể tranh thủ nghỉ ngơi một chút.

 

【Nói đến đã lâu không gặp Cố Gia Thâm? Bọn họ sắp thi đại học rồi, hy vọng lần này cậu ấy sẽ không có vấn đề gì, thuận lợi thi đậu đại học.】

 

【Nói thật, Cố Gia Thâm chắc chắn đã chọn đại học ở Bắc Kinh, với thực lực của cậu ấy, thi vào trường top không vấn đề gì, chỉ là không biết sẽ chọn đại học T hay đại học P nhỉ, mà đại học R cũng rất tốt...】

 

Cố Gia Thâm vừa ăn cơm vừa mỉm cười. Vệ Thành Bân giống như nhìn thấy bệnh thần kinh nhìn anh, trong lòng hô to: Còn nói không phải là thích người ta, khóe miệng này cong lên đều có thể câu cá rồi!

 

Đương nhiên, lời này anh ấy không dám nói với Cố Gia Thâm, tên này nói trở mặt liền có thể lập tức trở mặt, hì hì, anh ta về nhà nói với cha mẹ, để hai vợ chồng kia bớt lo lắng.

 

【Nếu Cố Gia Thâm không làm phản diện mà thi đậu đại học, cậu ấy thật sự là người có điều kiện cực kỳ cực kỳ tốt, vừa có học thức lại có gia đình tốt...】

 

【Được rồi, đã không biết lần thứ bao nhiêu nói Cố Gia Thâm đẹp trai, Giang Lan Lan, dừng lại! Không được suy nghĩ lung tung! Không thể tư tưởng!】

 

Cố Gia Thâm dừng lại một chút, gắp một đũa măng tỉ mỉ nhai.

 

Măng ngon, nhưng anh lại không nếm ra được mùi vị gì, nhất thời, cũng không biết mình rốt cuộc là vì câu "không thể tơ tưởng" kia hay là vì "tiền" mà thất thần.

 

"Này! Làm gì vậy!" Vệ Thành Bân cầm đũa huơ huơ trước mắt Cố Gia Thâm, "Sao ăn cơm còn có thể ăn đến ngây người."

 

Anh ấy liền nói đọc sách là sẽ khiến người ta đọc sách đến ngốc! Bố mẹ anh ta còn không tin! Lấy giày ném anh ta!

 

Cố Gia Thâm hoàn hồn, nhàn nhạt liếc anh ta một cái: "Ăn của cậu đi."

 

【Nói đến, mình có nên nói trước cho Cố Gia Thâm, tiền của tổ tiên cậu ấy giấu ở trong nhà vệ sinh nhà cậu ấy không... Trong "sách" hình như là nói giấu dưới đất... Cậu ấy lên đại học chắc chắn phải tốn rất nhiều tiền.】

 

【Hừ, thật khó xử mà. Mình cũng không thể trực tiếp nói với người ta, đợi lát nữa người ta hỏi một câu, cậu biết từ đâu? Mình nói thế nào?】

 

【Mình muốn nói mình "thức tỉnh", người ta đảm bảo cảm thấy mình đang giả thần giả quỷ, không đem mình giao nộp đi thái lát đã là tốt rồi.】

 

【Chẳng lẽ mình nói, mình nửa đêm moi hố phân nhà cậu nhìn thấy? Ối giời, ghê tởm.】

 

Cố Gia Thâm nhìn món ăn phong phú thơm ngon trước mặt, nhưng cảm giác lại chẳng có chút hứng thú gì...

 

Anh nhìn Vệ Thành Bân còn đang nhét cơm nhét thức ăn đầy miệng, thầm nghĩ: Không nghe thấy tiếng lòng của người khác, thật tốt.

 

Vệ Thành Bân nào biết Cố Gia Thâm bây giờ xoắn xuýt mang theo chút ngây người, ngây người còn mang theo chút ghê tởm trong lòng, anh ta là một chàng trai có khẩu vị cực lớn, thấy Cố Gia Thâm không ăn nhiều, đũa vung vẩy rất nhanh.

 

Anh ấy không khách khí với Cố Gia Thâm, mỗi lần Cố Gia Thâm đến nhà anh ây ăn cơm, mẹ anh ấy đều đem đồ ăn ngon gắp vào bát Cố Gia Thâm, đứa con trai ruột này của bà ta giống như nhặt được ở bãi rác, nếu kháng nghị một câu, mẹ anh ta còn trợn mắt nói anh ta "không biết yêu thương nhau", hừ! Anh ta phải ăn nhiều, ăn nhiều!

 

"Ư ——" Hệ quả của ăn quá nhiều là bị nghẹn.

 

Vệ Thành Bân ra sức vỗ ngực, dùng ánh mắt oán trách nhìn Cố Gia Thâm, đều tại tên này.

 

Một bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn bưng một bát canh qua, giọng nói vừa lanh lảnh vừa dịu dàng: "Uống chút canh cho thông họng."

 

"Cảm, cảm ơn." Vệ Thành Bân theo bản năng nhìn Cố Gia Thâm một cái, lắp bắp nhận lấy, cảm ơn.

 

Đây là bát canh rau xanh, không có gì đặc biệt, nhưng rất thanh mát, Vệ Thành Bân một hơi uống hai ngụm lớn, cuối cùng cảm thấy cảm giác nghẹn kia đã xuống.

 

Lấy lại tinh thần nhìn lại, ừm, Cố Gia Thâm không biết từ lúc nào cũng bưng một bát canh đang uống.

 

Chậc, hóa ra mình là người được ké.

 

【Tác giả có lời muốn nói】

 

Loading...