Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi - Chương 266: Kinh tâm động phách
Cập nhật lúc: 2024-11-21 20:56:04
Lượt xem: 0
Bọn thổ phỉ vừa nghe, đều lui về sau mấy bước, nhìn thấy tên thủ lĩnh bị Triệu Tương Nghi chế trụ rất dễ dàng, trong lòng lo lắng không thôi, rất sợ một khắc thôi lão đại sẽ mất mạng như chơi.
“Xú nữ nhân, ngươi rốt cuộc đã làm gì với ta.” Tên thủ lĩnh bị Triệu Tương Nghi dùng d.a.o găm rút trong tay áp chế, các nơi trên cơ thể đau đến khó chịu,
Hồi tưởng lại vừa rôì, nhất định là xú nữ nhân này thiết kế hết, thế nhưng, đến tột cùng là từ lúc nào, thế nhưng, đến tột cùng là từ lúc nào, ả đã đầu độc y
“Ngươi tốt nhất là không nên lộn xộn, còn nữa mau bảo thủ hạ của ngươi thả phu quân ta ra, bằng không khi bình minh ngày mai lên toàn thân thối rữa đồng thời thống khổ mà chết. Ngươi phải để cho bọn ta đến nơi an toàn trước, ta sẽ không đưa giải dược nếu như ngươi dám ra vẻ, hoặc gây bất lợi cho phu quân của ta, thì lập tức cổ ngươi sẽ đứt ngay.” Giọng Triệu Tương Nghi trở nên lạnh lẽo.
Bùi Hạ Niên và Mạc Hướng Quần mới phản ứng lại kịp, hoá ra vừa rồi ngôn hành cử chỉ của Triệu Tương Nghi, chẳng qua chỉ là màn kịch mà thôi. Thảo nào nàng không chịu sớm nói cho mọi người biết, chắc là sợ mọi người kích động, đến lúc đó diễn không được cái loại này tức giận và lo lắng này, còn khiến bọn thổ phỉ sinh nghi.
Trong lúc nhất thời, trong lòng cảm thấy áy náy.
Mà Bùi Tử Quân, trên mặt nhưng không có biểu hiện áy náy giống Bùi Hạ Niên và Mạc Hướng Quần.
Kì thực, hắn đã sớm đoán được kế hoạch của Triệu Tương Nghi kế, bởi vì hắn tin tưởng Triệu Tương Nghi trung trinh không nghi ngờ, hắn tin rằng, cho dù trời đất có sụp đổ, Triệu Tương Nghi sẽ không phản bội hắn. Giải thích duy nhất, đó là nàng đang đóng kịch.
Mặc dù nàng không nói rõ sẽ làm gì, đồng thời cũng lo lắng cho an nguy của nàng, nhưng hắn biết rõ, mình không thể ngăn cản hành động của nàng được, như vậy chỉ khiến nàng và mọi người rơi vào đường cùng.
Duy nhất có thể làm, chính là diễn tuồng kịch này thêm sống động.
Cho nàng một bạt tay, mắng nàng là “Tiện nhân”, chỉ vì muốn đẩy vở kịch này đến cao trào, hấp dẫn chú ý của bọn thổ phỉ, để bọn chúng không để tâm đến điều mờ ám ở đây, phớt lờ, thuận lợi rơi vào bẫy rập Triệu Tương Nghi thiết kế.
Một cái bạt tay kia, Bùi Tử Quân đánh Triệu Tương Nghi rất đau, đồng thời cũng khiến tim hắn đau.
Hắn chưa bao giờ đánh nàng, thậm chí nói nặng cũng chưa bao giờ nói.
Cũng không biết nàng có hiểu nỗi khổ tâm của hắn không, có giận vì mình hiểu lầm nàng phản bộ mình…Lúc đánh nàng xong, tay hắn phát run.
“Suy nghĩ kỹ chưa? Theo độc tính lan tràn, nếu để lâu, ngay cả giải được cũng dùng không được.” Triệu Tương Nghi dùng khẩu khí uy h.i.ế.p đối phương, giải hắn đến trước mặt Bùi Hạ Niên và Mạc Hướng Quần, mấy ngày cùng nhau lui về phái xe ngựa, ý đồ muốn đến nơi an toàn.
Bây giờ, chỉ còn Bùi Tử Quân bị giữ.
“Nếu như ngươi không giao giải dược cho ta, ta lập tức sai người g.i.ế.c nam nhân kia” Tên thủ lĩnh ngẩng đầu hung hăng nhìn
Tim Triệu Tương Nghi đập nhanh, chuyện nàng lo lắng cũng đã đến.
Nhưng nàng quyết định đánh cuộc một lần, chỉ thấy nàng hung hăng cười nói: “Tốt, vậy nhìn người nào nhanh hơn người nào. Nếu ngươi g.i.ế.c phu quân ta, vậy ngươi cũng sẽ chết, ngươi tin hay không ngươi sẽ chết? Ngươi bây giờ không có sự lựa chọn, bởi vì ngươi muốn sống sót, mà điều kiện duy nhất là thả phu quân ta ra.” Nói đến đây, Triệu Tương Nghi gai tăng lực đạo trên tay, trong nháy mắt, cổ tên thủ lĩnh xuất hiện một vệt máu.
“Nữ nhân thối, đau c.h.ế.t mất” Tên thủ lĩnh nháy mắt không còn tia sắc bén trong mắt, đau đớn lan khắp toàn thân, trong lòng cảm thấy sợ hãi, tựa hồ như cái c.h.ế.t cận kề.
“Nhanh thả tên nam nhân kia ra”tên thủ lĩnh ra lệnh một tiếng, bọn thổ phỉ hai mặt nhìn nhau.
Hai tráng hán áp giải Bùi Tử Quân đẩy hắn về phái trước, Bùi Tử Quân lảo đảo, Triệu Tương Nghi cả kinh, cũng may hắn đứng vững, nhanh chóng đến bên chỗ họ.
Đi tới một nửa, tên thủ lĩnh hô to: “Giải dược, nữ nhân đáng chết, mau giao giải dược cho ta”
“Phải không, các ngươi không có chữ tín như vậy, nếu như lúc này, ta cho ngươi giải dược, ngươi sẽ g.i.ế.c bọn ta thì sao?” Triệu Tương Nghi đột nhiên đổi ý nói, bọn họ nuốt lời, nàng cũng sẽ thế
Lúc này, Bùi Tử Quân đi được hai phần ba đường đi, bọn thổ phỉ thấy Triệu Tương Nghi nuốt lời, nghĩ muốn đem Bùi Tử Quân bắt lại, có điều thủ lĩnh bị trúng độc, mà Triệu Tương Nghi còn cầm d.a.o trên tay.
“Còn bước thêm một ước nữa, ta sẽ g.i.ế.c hắn.” Triệu Tương Nghi hô lớn, doạ cho bọn thổ phỉ lui lại phái sau, trong lòng hận không thể ra tay, chờ thoát hiểm ra, nhất định sẽ đem Triệu Tương Nghi bầm thây vạn mảnh.
Bùi Tử Quân bước nhanh đến chỗ mọi người, đi tới trước mặt Triệu Tương Nghi, chủ động cầm lấy lưỡi d.a.o sắc bén, tự mình kèm hai bên tên đầu lĩnh, hung ác nhìn y: “Tốt nhất nên đàng hoàng một chút, để bọn ta đến nơi an toàn.” Còn nữa, tên này vừa nãy mới ôm thê tử mình, l1uc này, hắn thật muốn đem tên này chặt thành từng khúc.
Triệu Tương Nghi thấy phu quân đã an toàn, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tim đập thật nhanh.
“Tương Nghi,mặt còn đau không?” Bùi Tử Quân nhìn mặt Triệu Tương Nghi hỏi, trong mắt là lo âu nồng đậm và khẩn trương, “Ta, ta cũng là bất đắc dĩ, chỉ vì để kế hoạch của nàng hoàn thiện hơn.
“Chàng đã sớm đoán được?” Triệu Tương Nghi còn tưởng mới nãy Bùi Tử Quân hiểu lầm, nàng cũng không trách Bùi Tử Quân, đổi lại là nàng, nếu Bùi Tử Quân chủ động yêu thương những nữ nhân khác, nàng cũng sẽ phát điên, cũng sẽ phẫn nộ
Thế nhưng, không nghĩ tới, Bùi Tử Quân cư nhiên đoán trúng kế hoạch của mình, là vì phối hợp với mình nên mới làm vậy.
Bùi Tử Quân gật đầu, hai người nhìn nhau cười.
“Đừng lề mề nữa, đau chết lão tử, mau đưa giải dược cho ta, con mẹ nó, thua trong tay một ả đàn bà, lão tử sao còn có thể lăn lộn giang hồ nữa đây.” Tên đầu lĩnh hùng hùng hổ hổ nói.
“Để bọn ta đưa ngươi đến nơi an toàn, chờ khi các ngươi không đuổi kịp nữa, ta sẽ đưa giải dược cho ngươi, thả ngươi ra. Còn nữa, bảo bọn thủ hạ của ngươi trả một nghìn lượng bạc đây.” Triệu Tương Nghi một hơi đem điều kiện nói ra.
“Đúng là người đàn bà độc ác.” Trong mắt tên thủ lĩnh toát ra hận thù, còn hướng cái đám thổ phỉ kia nói, “Còn ngây ngốc ở đó làm gì nữa, mau đem bạc trả lại nếu không lão tử sẽ chết.”
Bọn thổ phỉ hai mặt nhìn nhau.
Đây chính là một nghìn lượng bạc nha, ít nhiều cũng bỏ không được.
Lúc này, bọn thổ phỉ bắt đầu bàn tán, h2inh như có người nổi lên dị tâm.
Tên thủ lĩnh thấy thế, không khỏi trợn to hai mắt, quả thực không thể tin được, bạc và mạng hắn đặt trước mặt huynh đệ, thế mà các huynh đệ còn do dự.
Triệu Tương Nghi càng thêm giật mình, thế cục tựa hồ thoát khỏi sự kiểm soát của nàng, vạn nhất không khống chế được, hậu quả tưởng tượng khi6ng nổi.
Nghĩ đến đây, Triệu Tương Nghi xoay người ra dấu với xa phu, đem con tin ném vào trong xe ngựa, sau đó mấy người họ cũng lên xe, rời khỏi nơi nguy hiểm này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-nong-thon-nhan-roi/chuong-266-kinh-tam-dong-phach.html.]
Bọn thổ phỉ phía trước thấy xe ngựa bắt đầu chuyển động, trong đó mấy người càng sốt ruột hô lên.
Nhị đương gia đột nhiên ra lệnh: “Các huynh đệ, còn do dự gì nữa, mau xông lên, nhất định phải đuổi theo cứu đại ca nếu đại ca thực sự bất hạnh c.h.ế.t trong tay họ, thì cũng phải đem bọn họ chôn theo cùng.”
Lời này rất êm tai.
Nhưng tên đầu lĩnh và mấy người Triệu Tương Nghi đều nghe rõ.
Lời này có ẩn hàm ý gì, thục khiến người ta thất vọng đau khổ ——
Biết rõ nếu cương quyết đuổi theo, đám người Triệu Tương Nghi sẽ kết liễu thủ lĩnh, nhưng người phía trên lệnh họ đuổi theo, đây không phải là muốn mạng thủ lĩnh ư, hơn nữa trong núi vô chủ, người lên làm thủ lĩnh không phải nhị đương gia thì là ai?
Thứ hai, một nghìn lượng bạc sao có thể bỏ được, cái này chứng minh, nếu nói tình nghĩa huynh đệ, chuyện tới trước mắt, còn không bằng những thứ sinh ra cũng không có, c.h.ế.t cũng không mang theo được
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Ch1uc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)
Mà trong xe, Triệu Tương Nghi cười trào phúng, liếc nhìn tên thủ lĩnh: “Thấy không, đây là mấy hảo huynh đệ giàu sinh ra tử với ngươi đấy, vì những lượng bạc, vì có thể ngồi lên vị trí thủ lĩnh của ngươi, không tiếc hết thảy đuổi theo, cho dù là hy sinh ngươi, cũng được nữa là.”
“Ngươi câm miệng cho ta, tiện nhân” Tên thủ lĩnh nhìn thấy thần thái nhàn nhã của Triệu Tương Nghi, rống giận, “Chờ các huynh đệ của ta đuổi đến, ta nhất định sẽ đem các ngươi bầm thành vạn mảnh để phát tiếc nỗi hận này.”
“Vậy thực sự quá đáng tiếc, bọn họ đuổi không kịp.” Trong mắt Triệu Tương Nghi lộ tia tinh quang, “Ngươi, nhất định phải c.h.ế.t trong tay bọn ta.”
“Ngươi, ngươi có ý tứ?” Tên thủ lĩnh vốn còn đang hận ý nồng cháy, trong nháy mắt trở nên thất kinh
“Không phát hiện ra đã có nha sai sớm mai phục dưới chân núi ư, là các ngươi ngu xuẩn, trách bọn ta không được.” Triệu Tương Nghi liếc tên thủ lĩnh một cái, ngược lại không hề giải thích.
Nhưng tên thủ lĩnh như phát điên lên: “Quan sai? Các ngươi thật to gan lại còn dám kêu quan sai đến, vì sao bọn ta không phát hiện” Vì để an toàn hắn cho không ít thủ hạ đi tuần, sao lại không phta1 hiện?
Nguyên nhân là, từ lúc nhận được thư tống tiền, Triệu Tương Nghi lập tức báo cho Triệu Hữu Căn, để ông mang người đến mai phục dưới chân núi
Tin Bùi Tử Quân bị bắt cóc, Triệu Tương Nghi dù chưa thông tri cho nhà mẹ đẻ, nhưng đã sớm n1oi cho Triệu Hữu Căn, để họ đến chờ thời cơ
Chờ Bùi gia nhận được thư tống tiền, Triệu Tương Nghi hựu phái gã sai vặt đến chỗ trú đóng của Triệu Hữu Căn ở huyện Giang Ninh, Vì vậy Triệu Hữu Căn lập tức mang theo nhân mã đi đến chân n1ui mai phục trước.
Phải nói, họ đến sớm hơn bọn thổ phỉ nhiều, cho nên công tác mai phục làm thập phần cẩn thận bí ẩn. Thế nên, bọn thổ phỉ không thể phát hiện ra được, chỉ vì tâm tư đặt hết lên người nhóm Triệu Tương Nghi và Bùi Hạ Niên
Mới vừa rồi không kh1o6ng chế được thế cục, Triệu Tương Nghi biết rõ
Còn việc thanh l1y toàn cục liền toàn quyền giao cho Triệu Hữu Căn và đại đội nhân mã của ông giải quyết rồi.
Mã xa một đường chạy như bay, trên xe, Bùi Tử Quân uống nước sạch, ăn mỹ thực Triệu Tương Nghi tự mình chuẩn bị, bởi đã nhiều ngày lo lắng hãi hùng, lúc này trầm tĩnh lại, hắn cũng mệt mỏi, liền nặng nề ngủ.
Tên đầu lĩnh cảm thấy người càng đau nhức, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Bỏ qua oán hận, y khẽ cắn môi, khẩu khí hạ xuống: “Van ngươi... Mau cứu ta, ta có thê bảo thủ hạ không g.i.ế.c các ngươi, bạc cũng trả cho các ngươi, đồng thời không truy cứu chuyện này nữa. Nhanh, nhanh cho ta giải dược, ta thực sự đau đến không chịu nổi, ngươi rốt cuộc hạ độc gì trên người ta vậy?”
“Đừng có nhiều lời vô ích, không nên tin tên tiểu nhân hèn hạ này, không chừng chờ hắn sinh long hoạt hổ lại, sẽ khai đao với chúng ta.” Mạc Hướng Quần nhìn tên thủ lĩnh cười nhạt.
“Ta, ta là thành tâm, cầu các ngươi mau cứu ta... Ta trên có mẹ già, dưới có hài tử.. Hài tử nhỏ nhất vừa mới đầy tháng... Các ngươi nhẫn tâm để nó không có phụ thân?” Tên thủ lĩnh nói, hai mắt đẫm lệ, nhìn rất tức cười.
“Cứu ngươi? Chi bằng chờ chúng ta đều an toàn sẽ làm.” Triệu Tương Nghi không mềm lòng.
Nàng đang đợi, chờ đám người Triệu Hữu Căn quay về, nói cho mình biết tất cả đều bình an, mới xử trí tên thủ lĩnh này không trễ.
Kỳ thực, nàng căn bản không có hạ độc tên này
Chỉ là ở trên người hắn cho chút ít thứ lên người hắn thôi.
Còn nhớ lúc trước Nhâm thị vì muốn giáo huấn bọn người tam phòng, đã mua chút thuốc của lão Ôn, cuối cùng để cho hai người Triệu lão tam và Lục thị đau đến c.h.ế.t đi sống lại.
Mà hôm nay, tình trạng của tên này cũng giống vậy
Triệu Tương Nghi trước khi lên đường, âm thầm đeì6u chế chút thuốc, lấy tốc độ nhanh nhất háo thành chất lỏng, cẩn thận nhuộm lên khăn tay của mình.
Còn tận lực trang điểm thật diêm dúa, chủ động câu dẫn tên thủ lĩnh này, ch1inh vì đạt được mục đích.
Mới vừa rồi lúc y ôm nàng, nàng thuận thế dựa vào trong n.g.ự.c y, dùng khăn dính nước thuốc chà loạn lên phần để trần. Phần n.g.ự.c để trần của hắn dính chút nước thuốc, nước thuốc này xuyên vào da đi vào bên trong, do đó mới khiến y thống khổ.
Về phần tại sao toàn thân y vô lực.
Đó là bởi vì Triệu Tương Nghi cho thêm chút Ma Phí Tán vào trong nước thuốc, y bị gây tê, mới có thể không làm được gì.
Đây cũng là cái tội mà tên thủ lĩnh này phải chịu
Bọn họ nếu ngoan ngoãn nhận bạc thả người, thì sẽ không gặp nhiều chuyện như thế.
Ai bảo họ giữa đường đổi ý, mới làm cho Triệu Tương Nghi không có biện pháp mới xuất ra chiêu này.
“Ta cũng nhanh bị độc này lại làm cho bỏ mình, các ngươi sao có thể độc ác như vậy, các ngươi có khác gì cường hào thổ phỉ bọn ta.” Tên thủ lĩnh cắn răng nghiến lợi nói.
“Câm miệng tái nói nhiều một câu, ta tự có biện pháp cho ngươi vĩnh viễn im lặng” Triệu Tương Nghi thấp giọng quát, giọng tên thủ lĩnh này quá lớn, quấy nhiễu gái6c ngủ của Bùi Tử Quân
Tên thủ lĩnh lòng nóng như lửa đốt, cũng không có nhiều lời, thấp thỏm lo âu, luôn cảm giác mình lúc này như đang ở bên bờ vực thẳm, chỉ cần hụt chân, sẽ cách cái c.h.ế.t không xa.