Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi - Chương 260: Dục vọng

Cập nhật lúc: 2024-11-21 20:53:22
Lượt xem: 0

Lễ tắm ba ngày và đầy tháng của tiểu thiếu gia Bùi gia cực kỳ long trọng, khiến không ít nhà hâm mộ.

Sau đầy tháng, tiểu thiếu gia đại danh là —— Hạo Khuynh, nhũ danh do Triệu Tương Nghi đặt, sau khi tiểu thiếu gia này ra đời hai ngày, trưởng bối trong Bùi phủ cực kỳ thân thiết gọi nhũ danh của nó là —— tiểu Triết.

Như là Ông thị, Triệu Tương Nghi và các chủ tử, đều gọi Bùi Hạo Khuynh là “Tiểu Triết”, mà mấy nha hoàn,gã sai vặt, bà tử gọi là ” tiểu thiếu gia”.

Bạn nhỏ Bùi Tiểu Triết cực kỳ khỏe mạnh, vừa mở mắt ra, đã thấy thông minh, hoạt bát hơn hài tử bình thường. Đây là niềm kiêu ngạo nhất của Triệu Tương Nghi, ngay cả Mạc Nhã Như vô cùng hài lòng.

Lúc còn trong tháng,Triệu Tương Nghi tự mình cho Bùi Tiểu Triết b.ú sữa, nhũ mẫu không thích ứng được, mỗi lần khuyên nhủ, đều bị Triệu Tương Nghi tức giận đuổi đi.

Ông thị lúc đầu cũng khuyên vài lần, nhưng Triệu Tương Nghi lấy Trần Vi làm ví dụ, Ông thị tỉ mỉ suy nghĩ một chút, thấy cũng không sao, dù sao nhà bọn họ không phải là nhà quan lại, thư hương gì, chút lời đồn không ảnh hưởng tới nhà bọn họ. Còn nữa, nhìn thấy Triệu Tương Nghi dốc lòng chăm sóc, Bùi Tiểu Triết đúng là thân cường thể kiện, nhũ mẫu không thể so sánh được, vì vậy Ông thị không so đo nữa.

Để mặc Triệu Tương Nghi muốn làm gì thì làm.

Được sự đồng ý, Triệu Tương Nghi an tâm cho tâm can bảo bối uống sữa của mình.

Chỉ là rất mệt mỏi, mỗi khi đến tối, luôn luôn không khống chế được, ngủ thật say. Dần dần, ít cùng Bùi Tử Quân viên phòng, mỗi lần đều vội vã chăm lo cho con trai, mệt mỏi ngủ say.

Bùi Tử Quân không thể làm gì khác hơn là đặt tâm tư lên chuyện làm ăn buôn bán, dời đi sự chú ý của mình, đỡ phải chịu sự vắng vẻ từ Triệu Tương Nghi, thật đau lòng mà.

Hôm nay, Triệu Tương Nghi mới ngủ không bao lâu, Bùi Tiểu Triết khóc rống làm ồn.

Nhũ mẫu dỗ hoài không được, đành ôm tới phòng Triệu Tương Nghi. Triệu Tương Nghi miễn cưỡng đứng dậy, thấy Bùi Tiểu Triết không phải do mắc tè hay gì hết, chắc là do đói bụng, bây giờ thằng nhóc này chỉ chịu uống sẽ của nàng thôi, không uống sữa của nhũ mẫu.

Chỉ là, không nghĩ tới, chờ Triệu Tương Nghi chuẩn bị cho uống sữa, thằng nh1oc vẫn không ngừng, hơn nữa có chút hồ nháo.

Khiến Triệu Tương Nghi luống cuống tay chân, cho rằng hài tử không khoẻ.

Tiểu tâm dực dực áp nhẹ lên trán, không nóng, Triệu Tương Nghi thở phào. Thế nhưng, tiểu tử này vẫn khóc như cũ.

Triệu Tương Nghi lại bắt đầu kiểm tra từng chỗ trên thân thể nó. Cuối cùng phát hiện một vài điểm đỏ trong môi.

Triệu Tương Nghi kinh hãi không thôi, vội kêu Bích Văn đi gọi đại phu đến.

Đại phu sau khi đến, trải qua một phen chẩn đoán, cuối cùng điều tra rõ nguyên nhân, khai phương thuốc.

Thì ra, do Triệu Tương Nghi mấy ngày nay ăn đồ nóng nên thượng hoả, dẫn đến sữa cũng mang theo hoả khí, Bùi Tiểu Triết uống sữa của nàng, cho nên cũng thượng hoả theo, cổ họng khó chịu, mới khóc nháo lên vậy, thậm chí cả sữa cũng không uống.

Đại phu cũng khai cho Triệu Tương Nghi thuốc hạ hoả, dặn nàng phải ăn đồ nhẹ, không được đồ có tính nóng, để tránh ảnh hưởng hài tử.

Triệu Tương Nghi ghi nhớ trong lòng, lập tức dặn trù phòng bên kia bỏ thực đơn cũ thay mới lại..

Quả nhiên, mấy ngày ăn đồ nhẹ, vài nốt đỏ trên môi Bùi Tiểu Triết biến mất, người cũng dần hoạt bát, không hồ nháo nữa.

Qua hơn một tháng, tình trạng cũ lặp lại tiếp, Triệu Tương Nghi có chút uể oải, nghĩ thầm chăm sóc con đúng là mệt thật.

Bởi vậy, nàng thật nhớ đến những chuyện mà phụ thân Triệu Tín Lương đã làm.

Nhớ năm đó, một mình ông nuôi hai đứa con lớn thành người, không chỉ chăm sóc ăn, mặc, ở, đi lại, còn quan tâm đến nội tâm của con cái, do ca ca Triệu Hoằng Lâm từng làm cho ông cảm thấy buồn.

Đến tối, khó khăn lắm mới dỗ cho hống Bùi Tiểu Triết ngủ, vừa lúc Bùi Tử Quân trở về.

Triệu Tương Nghi nghĩ đến mình bởi vì mang thai, sinh con, ở cữ, đã có thật lâu không có cùng với Bùi Tử Quân tiếp xúc, hắn lại không có một nữ nhân nào khác, thật ủy khuất hắn, nàng tại sao không hề quan tâm đến hắn một chút.

Vì vậy sớm bảo nha hoàn đi chuẩn bị cơm canh, đợi Bùi Tử Quân về.

Bùi Tử Quân mới vừa vào cửa, đã thấy hôm nay có gì đó khang khác

Không có tiếng trẻ con khóc, Triệu Tương Nghi cũng không có ngủ sớm, mà mặc một bộ thường y hồng nhạt đợi hắn

Hắn vốn buồn bực, lập tức kích động.

Trực tiếp ôm lấy Triệu Tương Nghi, nói ra lời trong lòng: “Nhớ nàng muốn chết, còn tưởng rằng nàng lại ngủ rồi chứ.”

Một chữ ‘lại’ này của Bùi Tử Quân, chính là bất mãn mấy ngày nay của hắn, Triệu Tương Nghi nghe xong, cảm thấy thật hổ thẹn: “Xin lỗi, bởi vì hài tử, đã lạnh nhạt với chàng.”

“Biết, biết, đêm nay, hảo hảo bồi thường cho vi phu được không?” Thừa dịp nha hoàn tử lui xuống, Bùi Tử Quân ở bên tai Triệu Tương Nghi thấp giọng nói.

Triệu Tương Nghi nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay Bùi Tử Quân: “Phu quân, xin dùng cơm trước, thei61p cố ý chờ chàng về cùng nhau dùng cơm đấy.”

Bùi Tử Quân nhìn một bàn đầy thức ăn, đều là những món hắn thích. Hẳn là phu nhân nhớ kỹ cố ý chuẩn bị, cảm thấy ấm áp trong lòng, ôn nhu cười nói: “Mỗi ngày trở về, có hiền thê cùng nhau dùng cơm, vi phu còn cầu gì nữa?”

Dứt lời, nén xuống cơn dục vọng, nắm tay Triệu Tương Nghi ngồi xuống trước bàn, hồi tưởng lại, đã lâu rồi không cùng thê tử cùng nhau dùng cơm.

Triệu Tương Nghi ngồi xuống, mà bắt đầu gắp thức ăn cho Bùi Tử Quân, toàn những m1on hắn yêu thích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-nong-thon-nhan-roi/chuong-260-duc-vong.html.]

Bùi Tử Quân không cự tuyệt, bảo Triệu Tương Nghi ăn luôn, đừng gắp nữa.

Hai vợ chồng ngọt ngào hưởng thụ bữa cơm, hàn huyên vài câu. Bùi Tử Quân kể cho Triệu Tương Nghi những chuyện thú vị lúc làm ăn, bởi vì Triệu Tương Nghi thích nghe.

Triệu Tương Nghi lại kể những chuyện ở nhà cho Bùi Tử Quân biết mình làm sao g.i.ế.c thời gian, phong phú thế nào.

Mà bây giờ, hai người lại có đề tài chúng chính là —— hài tử.

Triệu Tương Nghi thích kể những chuyện liên quan đến Bùi Tiểu Triết cho Bùi Tử Quân nghe, bởi vì nàng nghĩ Bùi Tử Quân là phụ thân của hài tử, nhất định phải theo tốc độ lớn lên của hài tử, bằng không sau này Bùi Tiểu Triết chắc sẽ không thân cận với Bùi Tử Quân.

Bùi Tử Quân mặc dù cũng thích nghe chuyện về hài tử, nhưng mỗi khi Triệu Tương Nghi ra bộ dáng vui sướng khi nói về con, cũng khiến Bùi Tử Quân có chút mất mác.

Lại không dám nói ra.

Bởi vì điều này rất buồn cười, ai lại đi ghen với con trai mình?

Dùng xong cơm tối, Triệu Tương Nghi bảo nha hoàn chuẩn bị nước tắm cho Bùi Tử Quân.

Bùi Tử Quân lại kéo tay Triệu Tương Nghi ái muội trêu đùa: “Nếu không, chúng ta cùng nhau tắm?”

Sắc mặt Triệu Tương Nghi không tốt lắm

Bởi vì sau khi sinh con xong, nàng chưa lấy lại được vóc dáng cũ, hơn nữa trong l1uc ở cữ ăn nhiều đồ bổ, cho nên nàng không còn thân hình yểu điệu trước khi sinh.

Nhất là phần eo, bên hông có sẹo lồi, bụng hiện đầy thai văn kinh khủng, chính nàng còn thấy doạ người, huống chi là Bùi Tử Quân chưa từng thấy qua?

Thật lo lắng Bùi Tử Quân sẽ vì thế mà ghét bỏ mình…

Vì thế, khi Bùi Tử Quân nhắc tới chuyện muốn tắm cùng, Triệu Tương Nghi cảm thấy buồn bực. Tắm chung, Bùi Tử Quân sẽ thấy hết…Còn trong phòng ngủ, khi tắt đèn sẽ không thấy gì hết.

Bùi Tử Quân không biết Triệu Tương Nghi lo lắng điều này, còn tưởng nàng không có chuẩn bị tốt, nên không muốn. Vì vậy không miễn cưỡng, lòng tràn đầy mất mác, một mình đi tắm.

Chờ hắn bình tĩnh lại, tràn ngập t.ì.n.h d.ụ.c đi ra ngoài, chuẩn bị ôm mỹ nhân về giường, lại phát hiện trong phòng ngủ từ lâu không có một bóng người.

Tâm trạng hoảng loạn không gì sánh được, Bùi Tử Quân lập tức gọi nha hoàn đến

A Chu vội vã đi vào.

“Thiếu phu nhân đâu?” Giọng Bùi Tử Quân gấp gáp.

A Chu cúi thấp đầu, trả lời nhanh: “Mới vừa rồi nhũ mẫu đến, nói tiểu thiếu gia tỉnh dậy, khóc không ngừng, phu nhân không yên tâm, đến đó xem thử, hẳn còn ở đông các.”

“Ta đã biết, ngươi đi xuống đi.” Trong mắt Bùi Tử Quân tràn đầy bất đắc dĩ.

Thằng nhóc này…

Xem ra, ban đầu đồng ý cho nàng tự nuôi con trai, cho con trai uống sữa là sai

Bởi vậy mới ngăn trở mình và nàng thân mật với nhau.

Bùi Tử Quân tịch mịch nghĩ, một mình nằm ở trên giường, dục vọng bên dưới chậm chạp hạ xuống.

Chờ hắn muốn ngủ, Triệu Tương Nghi vội vã trở về, sờ soạng đến bên giường, cả nến cũng không thắp.

Bùi Tử Quân cả kinh, rất sợ nàng té ngã, lập tức ôm nàng lên giường, cúi người đặt dưới thân.

Ngửi thấy mùi hương ngọt ngào từ nàng, tim của hắn thoáng an bình

“Phu nhân...” Bùi Tử Quân uỷ khuất gọi, “Nàng lạnh nhạt với vi phu đã lâu.”

“Diễn Trạch.” Triệu Tương Nghi an tâm nằm dưới thân Bùi Tử Quân, nhắm mắt lại đợi một khắc cùng Bùi Tử Quân thân mật, “Thật sự xin lỗi, con trai cần thiếp.”

Bùi Tử Quân đầu tựa vào cổ nàng, ngửi thấy hương thơm từ nàng, nhỏ giọng nói: “Sau khi sinh con xong, da nàng hình như trơn nhẵn.”

“Ngô...” Triệu Tương Nghi ngửa đầu nhẹ nhàng hừ một tiếng, một cái chân xích loã vươn ra, bị Bùi Tử Quân khẽ nâng lên.

“Diễn Trạch.” Triệu Tương Nghi vươn tay ôm lấy hông Bùi Tử Quân, “Ôn nhu một chút, thiếp sợ.”

Sau khi sinh, cái loại đau xé rách đó đã trở thành ác mộng của Triệu Tương Nghi, phu thê hai người cách xa nhau quá lâu, lần này viên phòng, Triệu Tương Nghi ít nhiều còn thấy sợ hãi, sợ trong qúa trình này sẽ đau.

Bùi Tử Quân nghe xong, âm thầm ghi nhớ, đối Triệu Tương Nghi quả nhiên mọi cách ôn nhu triền miên.

Cuối cùng, Triệu Tương Nghi rốt cục chậm rãi tiến nhập trạng thái, tìm được cảm giác vợ chồng thân mật trước khi sinh.

Thân nhiệt từ từ tăng lên, cho đến khi nóng rực….

Nàng bắt đầu chủ động, thâm tình hôn người nam nhân kia, dùng tiếng n1oi mị hoặc nhẹ nhàng nói với hắn:”Diễn Trạch, tối nay thiếp là của chàng.”

Loading...