Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi - Chương 207: Tam Phòng không đồng ý

Cập nhật lúc: 2024-11-21 20:24:03
Lượt xem: 0

Mấy ngày sau, Triệu Tương Liên trở về Triệu gia thôn, đi cùng có Nguyên Sách, Nhâm thị, đám người Bùi Tử Quân. Lần này Nhâm thị tới cửa, là làm bà mối cho hai người.

Ngời tam phòng nhìn thấy trận thế  như thế này, cho là người kết hôn với , Triệu Tương Liên là Bùi Tử Quân, cho nên vô cùng vui mừng, còn thẳng nắm tay Nhâm thị cảm ơn.

Nhâm thị lạnh nhạt rút tay Lục thị ra, dẫn mọi người vào trong, lời ít mà ý nhiều đem chuyện đến đây làm gì, còn đẩy Nguyên sách về phía trước, muốn hắn biểu hiện thật tốt.

Sau khi so sánh, khó tranh khỏi việc so sông với biển, lúc này Triệu lão tam và Lục thị mới biết người , Triệu Tương Liên muốn kết hôn là Nguyên Sách, là gia đinh thân cận của Bùi Tử Quân, lập tức không đồng ý.

Xụ mặt xuống sắc, khiến Nguyên Sách rất khó chịu.

Lúc châm trà, còn cố ý nói Nguyên Sách là người làm, không cho châm trà.

Điều này làm Bùi Tử Quân và Nhâm thị tức giận, Bùi Tử Quân vỗ bàn: “Nguyên Sách làm sao lại không xứng với nữ nhi nhà các ngươi?”Ý nói là, mắt nhìn của tam phòng quá cao, muốn con rể rùa vàng, nhưng cũng phải xem xem thân phận mình đã.

“Ai ôi, Bùi thiếu gia sống an nhàn sung sướng, sao biết cuộc sống nhà ta khổ thế nào chứ? Con gái của ta nếu là gả cho hắn, chẳng lẽ uống gió tây bắc mà sống à” Lục thị nhướng mày, mở to còn mắt lãnh phúng [lạnh + trào phúng] nói.

Triệu Tương Liên vốn trầm mặt  nãy giờ đột nhiên đứng ra lạnh lùng nói một câu: “Bà là nương tôi à? Nếu nương tôi không có ở đây, thì tôi muốn gả cho ai thì gả.”

Nguyên Sách ngẩng đầu nhìn Triệu Tương Liên, ý định muốn kết hôn với nàng càng thêm kiên định, có một câu nói này của, Triệu Tương Liên, hắn không sợ đối mặt với sự châm chọc của Lục thị và Triệu lão tam nữa.

Mà Lục thị chưa từng thấy qua bộ dáng này của, Triệu Tương Liên, sợ ngây người, hồi hồn lại, lập ức nắm tóc, Triệu Tương Liên mắng: “Mày nói cái gì? Tao tân tân khổ khổ nuôi mày lớn như vậy, mày lại nói lời bất hiếu thế hả? Mày còn không biết xấu hổ, có con gái nhà nào nói với nương nó thế không?”

“Bà mau buông cô ấy ra” Nguyên Sách thấy thế bước đến đẩy Lục thị ra, che chở, Triệu Tương Liên đang khóc thút thít.

“Các ngươi đang làm gì” Triệu lão tam quát to, nhìn Nguyên Sách như là yêu quái vậy, “Ngươi mau buông nữ nhi ta ra, đúng là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.” Nói xong, tức giận đùng đùng, đứng dậy tách, Triệu Tương Liên và Nguyên Sách ra.

“Tam thúc.” Nhâm thị đứng dậy, tay vuốt chiếc vòng trên cổ tay, mặt không thay đổi nhìn Lục thị cùng Triệu lão tam, “Tục ngữ nói, ‘một chiếc chìa khoá chỉ phối với một ổ khoá’, cho dù chiếc chìa kháo đó có làm bằng vàng nhưng nếu không mở được ổ khóa kia, cũng là vô dụng, cuối cùng không xứng với ổ khoá đó. Nguyên Sách và Tương Liên có tình ý với nhau hai người cũng đã thấy rồi, đứa nhỏ Nguyên Sách này  không tệ, ta tin tưởng nếu hai người giao con gái cho nó,  nhất định sẽ không hối hận. Nếu như hai người cố ý muốn đem Tương Liên gả vào đại hộ giàu có, không tiếc để cho con bé làm thiếp, như vậy sẽ có ngày hai người các ngươi chờ nhặt xác con bé đi.”

“Đại tẩu ta niệm tình tẩu là trưởng tẩu, nên không so đo với tẩu, sao tẩu lại nói chuyện khó nghe như vậy.” Triệu lão tam cả giận.

Nhưng , Triệu Tương Liên nghe vậy,  phịch một tiếng quỳ gối  trước mặt Triệu lão tam, chảy nước mắt cầu xin: “Cha, nếu cha còn xem con là nữ nhi ruột thịt của cha, thì hãy thành toàn cho con và Nguyên Sách, con thật vất vả lắm mới tìm được ngời đối xử tốt với mình, nếu cha đồng ý, ngày sau cuộc sống con tốt hơn, nhất định không quên cha ” Thấy Triệu lão tam vẫn không muốn thay đổi chủ ý, Triệu Tương Liên không còn cách nào khác, cắn môi đe doạ “Nếu như cha đã ác tâm, muốn cùng nhị nương ép bán con làm thiếp hay nha hoàn cho nhà giàu có, như vậy con  c.h.ế.t trước mặt hai người, như vậy cho xong chuyện.”

“Tương Liên, nàng đừng có làm việc ngốc”Nguyên Sách nghe vậy, khẩn trương kéo nàng.

Triệu lão tam càng ức giận hơn: “Đều nói con gái lớn không dùng được thật sự là tốn tiền, chẳng những thế không cho ta cái gì tốt hết, còn nữa đại tẩu, tẩu dẫn về cho ta một đứa con rể không ra gì, tẩu mới nãy nói gì khiến cho Tương Liên suy nghĩ bậy thế hả.”

“Tam thúc, nhà các ngươi hôm nay  chỉ có bốn bức tường, nghèo rớt mồng tơi, nói lời khó nghe, chính là thúc và tam muội lười biếng không  chịu làm việc, cái nhà còn của để dành sao? Tương liên đã 18 rồi, tuổi không còn nhỏ nữa, chỉ sợ là phải làm thiếp cho người ta, các người còn tính toán mãi. Đợi thêm thêm vài năm nữa, thì không cần phải nói, đến lúc đó cho dù là tiểu tử nghèo, cũng chưa chắc để ý Tương Liên. Các ngươi đây là muốn Tương Liên phí cả một đời, làm một gái lỡ chồng sao?” Nhâm thị nói chuey65n rất có đạo lý.

Triệu lão tam nghe thế có chút d.a.o động.

Lục thị kéo tay áo hắn ta, âm trầm nói: “Đại tẩu, tẩu nói cũng không phải là không có đạo lý, chỉ là người làm cha mẹ như bọn ta,sao lại không muốn con mình sống tốt chứ? Điều kiện của Tương Liên không kém, sao phải chọn gã sai vặt này, trong lòng bọn ta yên tâm nổi à?”

“Bà không phải nương tôi.”, Triệu Tương Liên lạnh lùng nói

Lục thị giận đến nỗi dậm chân.

Nhâm thị thấy thế cũng là châm chọc nói: “Đừng cho là ta không biết trong bụng cô đang tính toán gì, Tam thúc là cha ruột Tương Liên, cuộc sống Tương Liên mà tốt tất nhiên sẽ hiếu thuận với thúc ấy. Còn cô thì khác, cô không suy nghĩ cho Tương Liên, ngược lại không tiếc giá nào muốn bán Tương Liên để có được một ‘khoản tiền lời’  cho mình.”

“Đại tẩu ừng nói oan cho muội,mặc kệ tẩu là dòng dõi thư hương hay gì đi nữa, sao có thể tuỳ ý vu oan cho người ta” Lục thị giận, đôi môi khẽ run, nhưng là lại không biết bắt bẻ Nhâm thị như thế nào, tư vị ngày trước thua trong tay nàng ấy vẫn còn làm Lục thị sợ hãi đây.

“Nguyên Sách, chúng ta đi.” Bùi Tử Quân lạnh lùng đứng lên, “Trên đời lại không phải chỉ có mình Triệu Tương Liên, nữ nhân tốt hơn nàng ấy rất nhiều. Ngươi theo ta, ta lập tức giúp ngươi mua một toà tiểu viện trên trấn Thanh Hà, đến lúc đó nhất định sẽ có rất nhiều cô nương chủ động tìm tới cửa, cần gì ở nơi này bị người ta đối xử lạnh nhạt?”

“Thiếu gia......” Nguyên Sách nhìn Triệu Tương Liên, thật không bỏ được, nhưng Bùi Tử Quân đã bước đến kéo hắn rồi.

Nhâm thị thấy thế, đã hiểu ý Bùi Tử Quân, cho nên cũng đứng dậy, đưa tay ôm ấy bả vai Triệu Tương Liên, thấp giọng nói: “Không cần sợ, tất cả có thẩm.”

Nói xong, nhìn sang Triệu lão tam và Lục thị mỉm cười nói: “Các ngươi đã kiên quyết không thuận theo, vậy ta cũng không miễn cưỡng, con gái là của các ngươi.” Sau đó, đi theo Bùi Tử Quân, Nguyên Sách rời khỏi.

Bên ngoài, Nguyên Sách nóng nảy, hạ giọng nói với  Bùi Tử Quân: “Thiếu gia, không phải thiếu gia nói hôm nay cho dù thế nào, đều sẽ giúp Nguyên Sách liều mạng với họ sao? Sao lại dễ dàng bảo Nguyên Sách bỏ qua vậy? Nguyên Sách sẽ không bỏ Tương Liên...... Nguyên Sách muốn đi vào dẫn nàng ấy đi, sẽ không để nàn gấy ở đây thêm phút giây nào nữa” Nguyên Sách nói xong muốn chạy vào trong.

“Bình tỉnh một chút.” Bùi Tử Quân nhếch môi, kéo Nguyên Sách đang kích động ra ngoài, hai người đến một con đường nhỏ, Bùi Tử Quân mới nói, “Ngươi không phát hiện ra ư, mới vừa rồi bọn họ nghe ta câu đó, không phải sắc mặt liền thay đổi sao?”

“Sau đó thì sao?”

“Tin ta đi, không lâu nữa, bọn họ sẽ chủ động đến tìm chúng ta, thay vì ở nơi chịu cơn tức giận của họ, chẳng bằng chờ bọn họ đến tìm chúng ta nhận lỗi.” Bùi Tử Quân rất tự tin nói.

“Nếu như không  được thì sao? Nếu như bọn họ vẫn muốn bán Tương Liên làm thiếp cho mấy lão già kia thì sao thiếu gia? “Giọng Nguyên Sách mang đầy bất an nói.

“Không đâu.” Tiếng Nhâm thị từ xa truyền đến, “Tử Quân làm như vậy là đúng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-nong-thon-nhan-roi/chuong-207-tam-phong-khong-dong-y.html.]

Sau đó nhìn Bùi Tử Quân, trong mắt lộ vẻ tán thưởng: “Ba năm không gặp, tâm tư cháu kín đáo hơn nhiều rồi, quả thật đã trưởng thành.”

“Triệu Thẩm thẩm quá khen.” Bùi Tử Quân gãi cằm.

“Thật sao? Mà Nguyên sách rất lo lắng.” Nguyên Sách cau mày rầu rỉ nói.

Bùi Tử Quân đi về phía trước, còn thủ thế nói với Nguyên Sách: “Không quá năm ngày, bọn họ sẽ tìm tới cửa, ngươi cứ yên tâm chờ tin tức tốt.”

Như thế, Nguyên Sách bán tín bán nghi đi theo Bùi Tử Quân.

Vừa trở lại trấn không lâu, Bùi Tử Quân lập tức dẫn Nguyên Sách đi xem một toà tiểu viện trước, đây là sau khi Bùi Tử Quân trở về sai thuộc hạ đi thu xếp, nguyên Sách vốn còn cho rằng Bùi Tử Quân nói với đám người Tam Phòng  như vậy là do tức giận thôi, không ngờ thiếu gia lại làm thật, vừa cảm kích vừa vui mừng.

Tòa biệt viện nhỏ này tuy không bằng toà biệt viện lớn, nhưng cũng đủ để cho Nguyên Sách và Triệu Tương Liên ở. Nguyên Sách không cha không mẹ, các thân thích  khác lại bởi vì hắn bị bán vào Bùi gia, cho nên không lui tới nữa, vì vậy Bùi gia trở thành nhà của Nguyên Sách.

Viện tuy nhỏ, nhưng tinh xảo sạch sẽ, trước viện là ba gian chánh phòng, bên cạnh có hai gian phòng khách, khách sảnh, phòng bếp cùng nhà vệ sinh. Có điều, điểm đặc biệt nhất của biện viện này không phải là sân nhà hay mấy gian phòng, mà là cửa hàng phía trước biệt viện.

Nói đơn giản, đây là một tiểu viện tử hợp nhất với cửa hàng

Đằng trước là một cửa hàng không lớn không nhỏ như Nhiễm Thuý Trai, có thể mở gian hàng làm ăn, thêm thu nhập cho nhà, phía sau là một căn biệt viện sạch sẽ, dùng để nghỉ ngơi.

An bài như thế, đối với Nguyên Sách mà nói vô cùng thích hợp rồi.

Hắn cảm động nhìn biệt viện trước mắt này, cảm động nói Bùi Tử Quân: “Thiếu gia ngài đối với Nguyên Sách thật tốt, Nguyên Sách không biết lấy gì để cảm ơn thiếu gia......”

“Tiểu tử ngốc, chỉ cần ngươi có thể thuận lợi cưới Triệu Tương Liên, sau đó vợ chồng hai người đồng tâm hiệp lực mở một cửa hàng nhỏ sống yên ổn, ta rất cao hứng.” Bùi Tử Quân cười trấn an nói, sau đó nửa đùa nửa thật, “Có điều, ngươi đi rồi, sau này bên cạnh ta mất đi một trợ thủ, cho nên coi như ngươi cưới Triệu Tương Liên, sau này chỗ ta xảy ra chuyện gì, ngươi cũng phải chạy tới giúp ta, đừng vì có lão bà mà  quên ta đó.”

“Thiếu gia, sau này thiếu gia có chuyện gì Nguyên Sách dù có nhảy vào dầu sôi lửa bỏng quyết không chối từ, Nguyên Sách cái gì cũng sẽ làm” Nguyên Sách lập đứng thẳng người, trịnh trọng nói.

Bùi Tử Quân lấy nắm tay che miệng cười, vỗ nhẹ đầu Nguyên Sách: “Nào có nghiêm trọng như thế? Ta cũng không phải là người kinh doanh không đứng đắn...... Ừ, cái này cho ngươi.” Dứt lời, Bùi Tử Quân lấy ra bản khế ước bán thân đưa cho Nguyên Sách.

Nguyên sách không biết là vật gì, sau khi mở ra liền kinh ngạc, phát hiện là giấy bán thân của mình, không khỏi cảm thấy kỳ lạ

Vội vàng trả lại cho Bùi Tử Quân: “Thiếu gia cái này Nguyên Sách không thể nhận được, thiếu gia đã mua tặng toà nhà này rồi, Nguyên Sách sao còn có thể được voi đòi tiên, cả đời này Nguyên Sách nguyện làm người hầu cho thiếu gia.”

“Ngươi cầm cho ta.” Bùi Tử Quân đem giấy bán thân đưa trả lại cho Nguyên Sách, không cười nữa mà nghiêm túc nói, “Cha nương Triệu Tương Liên ghét bỏ ngươi vì ngươi làm người hầu cho người ta, chẳng lẽ ngươi nguyện ý làm người hầu cả đời, cho bọn họ xem thường? Nhận lại gấy bán thân này rồi cùng Triệu Tương Liên sống cho tốt, ít hôm nữa thôi sẽ cực kỳ náo nhiệt, đám người không có mắt đó nhất định sẽ hối hận cho xem.”

“Nhưng mà, vô luận như thế nào Nguyên Sách nợ thiếu gia quá nhiều......” Nguyên Sách nhăn mày,sau  hai mắt toả sáng, ngẩng đầu lên cười nhìn Bùi Tử Quân, “Như vậy đi, chờ cửa hàng mở rồi, Nguyên Sách sẽ dùng tiền kiếm được trả từ từ cho thiếu gia, toà nhà này và tiền chuộc thân xem như là Nguyên Sách mượn tiền của thiếu gia vậy, như thế Nguyên Sách mới có thể an lòng được.”

“Có cốt khí” Bùi Tử Quân cười vỗ vỗ vai Nguyên Sách, “Có điều ngươi cũng không cần nóng vội,chút tiền này đối ới ta không đáng là gì, ngươi bây giờ nên suy nghĩ xem phải duy trì nhà này thế nào.”

Nguyên Sách ngượng ngùng sờ sờ đầu mình, cười ngây ngô nói: “Thiếu gia nói giống như là Nguyên Sách đã cưới Tương Liên vào cửa ấy.”

“Chẳng lẽ không đúng sao? Không cần quá tự ti.” Bùi Tử Quân an ủi.

“Ừ, Nguyên Sách biết”

Xử lý xong mọi chuyện, Bùi Tử Quân đến Triệu phủ, đem chuyện đã xảy kể cho Triệu Tương Nghi nghe.

Triệu Tương Nghi  nghe xong, ngược lại không có tức giận hay xúc động, chỉ nhàn nhạt nói: “Muội biết ngay bọn họ sẽ không đồng ý mà, chờ bọn họ hối hận đi.”

Thấy Bùi Tử Quân mắt không đổi nhìn mình chằm chằm, tim  Triệu Tương Nghi  đập loạn một nhịp,quay mặt sang chỗ khác ngượng ngùng nói: “Chẳng lẽ là hôm nay lúc Bích văn trang điểm cho muội, có cái gì sao?”

“Hả?” Bùi Tử Quân phục hồi tinh thần lại.

“Nếu không huynh nhìn muội chằm chằm làm gì? Trên mặt muội có gì à.” Triệu Tương Nghi = buộc miệng nói ra, không hiểu trong lòng đang nghĩ gì nữa, mở miệng đã nói ra câu này.

Bùi Tử Quân môi mỏng hơi vểnh: “Huynh cảm thấy, muội không giống như trước đây tí nào.”

“Không giống ở chỗ nào? Trừ cao hơn, ăn nhiều hơn chút thôi.” Triệu Tương Nghi cười tự giễu

Bùi Tử Quân cảm thấy buồn cười: “Ừ, bản lĩnh cời nhạo vẫn không thay đổi.”

“Huynh vừa rồi có điểm không giống, rốt cuộc không giống điểm nào?” Triệu Tương Nghi nghiêng mặt sang bên nhìn Bùi Tử Quân.

“Ngô, là tính tình đi, trở nên bình tĩnh, kín đáo.” Ta thích.

Bùi Tử Quân âm thầm ở trong lòng nói thêm, nụ cười trên mặt lộ vẻ trong sáng dịu dàng.

Triệu Tương Nghi  cảm thấy nhộn nhạo trong lòng, buồn buồn nói: “Ai, trưởng thành không phải đều như thế này ư.” Sau đó lại buồn bực nói, chẳng lẽ mình ngày trước trẻ con lắm à?

Nhưng cũng không thể lỗ mãng được, ngày trước phải học cách nói chuyện của hài tử, nếu lộ ra khá nhiều sơ hở gặp phải phiền toái, sợ rằng lúc này mình không có bình yên mà ngồi đây nói chuyện rồi.

Loading...