Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi - Chương 175: Thiếp chỉ hận không thể gặp chàng sớm hơn chút

Cập nhật lúc: 2024-11-02 18:22:31
Lượt xem: 12

Ngày mười tháng tám ấy vô cùng đặc biệt, mấy ngày qua Nhâm thị vô cùng khấn trương đắm chìm trong bầu không khí ngọt ngào, cuộc sống mới của nàng sắp bắt đầu, buổi tối ngày chín tháng tám kia, nàng chính thức tạm biệt quá khứ đau khổ đó.

Hỉ yến vẫn quyết định tổ chức ở Thiên Hi Lâu, ngày đó Triệu Tín Lương vô cùng khí phách, tuyên bố bên ngoài tin mừng của chủ nhân, ngày mười hôm ấy không có kinh doanh, có điều ba ngày sau ngày thành hôn, phàm là khách nhân đến

Thiên Hi Lâu ăn cơm, có dùng rượu thì được miễn tiền rượu, đặc biệt còn miễn phí thêm hai món ăn, để mọi người cùng chia vui với gia chủ, cũng làm tăng hảo cảm với khách nhân với tửu lâu, có thể nói là hảo sự thành song

Hỉ yến tuy rằng không có làm quá phô trương, chỉ mời bạn bè thân thích đến cùng chia vui, về phần lễ vật hay tập tục gì đều miễn, nhưng cũng không có nghĩa là hôn sự này không gây ồn ào.

Ngược lại, từ mấy ngày trước, chuyện vui này đã truyền khắp trấn Thanh Hà và vài thôn trấn cạnh bên, số người tán thành chúc phúc chiếm đa số, song cũng có kẻ ghen ty với Triệu Tín Lương, cũng âm thầm nói không ít lời không tốt về Triệu Tín Lương.

Buổi tối ngày mười, tám người khiêng kiệu đỏ đưa tân nương vào tiểu viện Triệu gia, tân phòng tạm thời đặt ở đây, vốn có thể đổi một tòa nhà lớn, nhưng quá gấp, nhân lực và tài lực đồng thời dùng là rất nhiều, Nhâm thị cũng không tán thành việc lãng phí như vậy.

Nếu tân phòng đơn sơ, Triệu Tín Lương lại tận lực bồi thường lại cho nàng, vốn là cưới vợ kế vào, không cần nhờ tám người khiêng kiệu đến, bốn người thôi cũng có sỉ diện rồi, nhưng Triệu Tín Lương lại kiên trì, rất khí phách cho tám người khiêng kiệu đến đón tân nương, dọc theo đường có không ít bách tính vây xem, bàn luận không ngừng, có điều trên mặt ai nấy đều cười chúc mừng hay hâm mộ các loại.

Nhâm thị vạn phần khẩn trương ngồi ở bên trong kiệu, mặc dù đã từng xuất giá, nhưng nàng không có khẩn trương giống như bây giờ, đối với tân hôn vô cùng chờ mong. Nàng cũng suy nghĩ lại, lần hôn sự này có phải là cuộc hôn nhân chân chính không?

Lần hôn nhân trước kia, căn bản không mang lại cho nàng một tân hôn ngọt ngào như trong tưởng tượng. Mà lần tân hôn lần này, lại mang cho nàng cảm giác hồi hộp chờ mong, giờ phút này, nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được niềm vui khi thành hôn mà người ta nói.

Từ Như Ý phường đến tiểu viện Triệu gia, lộ trình không có quá dài, trong kiệu, Nhâm thị cắn chặt môi, hai tay hai chân không tự chủ được ma2 hơi run, biểu thị nàng rất khẩn trương. 

Bên ngoài rất náo nhiệt, có tiếng pháo trúc nổ đùng đùng, mọi người liên tục nói lời chúc đẹp, còn có tiếng hoan hô của Triệu Tương Nghi.

Bà mai đưa cho Nhâm thị một đầu vải đỏ, một đầu kia đưa cho Triệu Tín Lương, sau đó dưới sự nâng đỡ của bà mai, nàng y theo phong tục bước qua chậu than, hoàn thành các nghi thức xong, cuối cùng mới đưa vào đại sảnh.

Nhị lão Triệu gia cười híp mắt, đoan chính ngồi trên vị trí trưởng bối, nhìn Triệu Tín Lương mặt tươi nắm tay tân nương đi vào...

Phương thị nhịn không được, cuối cùng vẫn rơi nước mắt, vội quay đầu sang chỗ khác lau đi, miệng lẩm bẩm nói: "Thật tốt, cưới một nương tử hiểu chuyện vào nhà, cuối cùng cũng viên mãn, ta cũng yên lòng hơn."

Bà mai vội đặt hai cái đệm đặt xuống, Triệu Tín Lương quỳ xuống, Nhâm thị cũng được bà mai đỡ quỳ xuống, hai người theo quy cũ dập đầu ba cái, kính trà nhị lão, nhị lão tặng hai người bao lì xì, lúc này buổi lễ mới kết thúc.

Nhâm thị được bà mai đưa vào tân phòng thay đổi xiêm y, sau đó theo mọi người đến hỉ yến ở Thiên Hi Lâu

Hôm nay, khách đến chủ yếu là vài người trực hệ Triệu gia, sau đó là bằng hữu làm ăn của hai người, cùng với một vài thành viên trong thương hội.

Người tuy nói không nhiều, nhưng cuối cùng lại tròn đúng bốn bàn.

Gia đình Bùi Hạ Niên, Mạc Hướng Quần nhất định sẽ tới, mãi đến hôm nay Triệu Tương Nghi mới nhìn thấy Bùi Tử Quân.

Một thời gian không gặp, chẳng biết hắn gặp phải chuyện gì, mà cảm giác trên người hắn có phần già dặn hơn.

Hơn nữa rất kỳ quái chính là, sau khi nàng cẩn thận quan sát, chẳng biết từ khi nào, ca ca của mình và Bùi Tử Quân hình như rất thân cận, đến mức muốn nói chuyện riêng với nhau, đương nhiên...Hai người không có nói cho Triệu Tương Nghi nghe... Đôi khi hai người sẽ tách ra nói chuyện với Triệu Tương Nghi.

Triệu Tương Nghi càng hiếu kỳ, hai người này rốt cuộc đang mưu tính làm cái gì?

Còn khoa trương suy đoán - lẽ nào, hai người họ là đoạn tụ!

Tại sao có thể! Ca ca của mình đúng là thiếu niên ưu tú, muốn tướng mạo có tướng mạo, chưa nói tiền đồ vô lượng, thiếu nữ ở một bên nhìn ca ca si ngốc một đoàn, tại sao đột nhiên nói cong liền cong?

Đương nhiên, đây chẳng qua là Triệu Tương Nghi thỉnh thoảng buồn chán, mới suy diễn lung tung thôi.

Hai người này trước giờ thoạt nhìn rất bình thường, chỉ có chuyện cần thương lượng nên mới thân cận với nhau, đây chính là đang thảo luận.

Bên này, Nhâm thị và Triệu Tín Lương bắt đầu mời rượu, hai người hôm nay là nhân vật chính, cho nên mọi người càng hướng hai người họ chuốc rượu vào thêm... Triệu Tín Lương vui vẻ vô cùng, ai mời đều tiếp nhận, Nhâm thị thấy không khỏi âm thầm lo lắng, tửu lượng của hắn nhất định không tốt bằng nàng, thừa lúc mọi người không nhìn thấy, lén đem ly rượu của hắn uống thay.

Dù sao Triệu Tín Lương đã có chút say, sẽ không phát giác.

Chốc lát sau, Nhâm thị liền bị bà mai đưa về tân phòng, Triệu Tín Lương còn phải ở lại tiếp khách, có điều bây giờ hắn đã say, mọi người cũng không làm khó hắn nữa. 

Vốn có người đề nghị là phải nháo tân phòng, hơn phân nửa là những nam nhân trước kia theo đuổi Nhâm thị, bây giờ thấy Triệu Tín Lương có được Nhâm thị nên mới không cam lòng, vì vậy muốn mượn cơ làm ồn ào.

Chẳng qua là bị Phương thị và đám người Bùi Hạ Niên ngăn lại. 

Về khuya, tiệc rượu dần tản, bầu không khí vốn náo nhiệt giờ yên tĩnh lại, làm cho người ta có chút không thích ứng được. Các tân khách đều được an bài ở biệt viện của bùi gia và Mạc gia tại trấn Thanh Hà, đây là hai người đặc biệt hỗ trợ Triệu Tín Lương. Đại bộ phận mọi người đều say, cả nhóm người Triệu lão gia tử và Phương thị cũng có chút say.

Triệu Tín Lương thanh tỉnh không ít được Triệu Nguyệt Cầm và Triệu Hoằng Lâm đỡ về tân phòng, Triệu Tương Nghi mang theo hai tiểu bất điểm Triệu Mẫn Mẫn và Triệu Hoằng Tuấn đuổi vào trong phòng, đêm nay, sợ rằng nàng bị hai tiểu quái này phá giấc ngủ...

Trong tân phòng, ánh nến sáng lung linh, hai cây nến phượng chúc to bằng cánh tay chảy từng giọt sáp đỏ, Nhâm thị cứ như vậy lẳng lặng ngồi ở trên giường, đầu đội hỉ khăn thêu uyên ương.

Bộ giá y (áo cưới) này là do nàng nhiều ngày may thành, trong quá trình may, có khổ cực nhưng cũng có ngọt ngào.

Triệu Tín Lương hơi híp mắt say lờ đờ nhìn nữ tử kiều mị trước mắt, hắn lảo đảo đi tới, khóe miệng hàm chứa nụ cười thỏa mãn, vươn tay đem khăn hỉ thêu uyên ương vén lên.

Trên mặt Nhâm thị nở nụ cười hạnh phúc, nàng hơi ngước mặt lên, cực kỳ ôn nhu gọi: "Phu quân."

Trong lòng Triệu Tín Lương mềm ra, hắn chậm rãi ngồi ở bên cạnh Nhâm thị lúc này trong tân phòng chỉ có hai người họ, chỉ thấy Triệu Tín Lương đưa đầu đến gần Nhâm thị, nhẹ giọng nói: "Thật tốt, cuối cùng cũng đưa nàng vào cửa rồi, ta thật sự rất vui."

Nhâm thị vươn tay đỡ Triệu Tín Lương, ngửi thấy hương rượu xộc vào mũi, cười nói: "Phu quân, chàng say."

"Ta không có say..." Triệu Tín Lương bỗng nhiên mở to mắt đen, m.ô.n.g lung nhìn Nhâm thị, bất chợt hôn má nàng một cái, "Nàng thật đẹp."

Trong miệng còn có hương phấn trên mặt Nhâm thị, sau đó hắn ngã xuống giường. 

Mặt Nhâm thị nhất thời đỏ ửng, nàng quay đầu lại thấy Triệu Tín Lương nằm ở trên giường, hai tay run lên, sau đó hít một hơi thật sâu, hai tay run run kéo màn xuống...

Phượng chúc vẫn như cũ cháy suốt đêm, trên giường hai người triền miên.

Sáng sớm hôm sau, Triệu Tín Lương trợn mắt tỉnh lại, tinh thần phấn chấn vô cùng, lúc này hắn cảm giác mình hình như trẻ lại mười tuổi vậy, giống như cái thời Mao tiểu tử nhiệt huyết, cả người tràn đầy sức sống thanh xuân.

Nhâm thị còn đang ngủ, Triệu Tín Lương nghiêng đầu nhìn nàng đang an ổn gối đầu lên cánh tay của mình, trên mặt không khỏi nở nụ cười thỏa mãn.

Hôm nay là tân hôn ngày đầu tiên, nhìn người ngủ bên cạnh hắn là nàng, hắn khó có thể tin, hết thảy hạnh phúc đều là thuộc về bọn họ.

Không bao lâu, Nhâm thị nỉ non tỉnh lại.

Vừa lúc hai mắt chống lại hai mắt Triệu Tín Lương, nàng thẹn thùng nở nụ cười.

Trước kia chỉ thấy một Nhâm thị cẩn thận tỉ mỉ nghiêm cẩn, bây giờ lại thấy một mắt khác của Nhâm thị, lại làm cho Triệu Tín Lương kinh ngạc, bởi vì bộ dáng Nhâm thị e thẹn chỉ có một mình hắn nhìn thấy, không khỏi làm cho Triệu Tín Lương dâng lên một cỗ kiêu ngạo.

"Chúng ta mau dậy thôi, không biết hiện là giờ nào, nên đi thỉnh an cha mẹ rồi."

Nhâm thị hồi phục ý thức, sực nhớ chuyện quan trọng cần làm.

Nhưng Triệu Tín Lương lại không nhanh không chậm đem Nhâm thị đang định đứng dậy ôm ngã xuống giường, hắn nửa ngồi nửa nằm bên cạnh nhâm thị: "Không sao, nhà chúng ta không quan trọng quy củ quá đâu, ngày hôm qua nàng đã mệt lắm rồi, nên ngủ nhiều một chút."

Nhâm thị vẫn còn có chút không quen tư thế giữa hai người, song cũng không có cứng rắn nữa, chỉ hạ mi nói: "Vậy sao được, phụ mẫu vĩnh viễn là trưởng bối, nếu là lúc trước thì không sao, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên tân hôn, nói thế nào cũng phải thỉnh an, kính trà cha mẹ, hơn nữa còn phải đi về lại mặt nữa, đây đều là quy củ không thể đổi."

"Nương tử của ta." Triệu Tín Lương bỗng nhiên có chút dở khóc dở cười, cưng chìu nhéo mũi Nhâm thị: "nàng đứng có quá lo lắng, hảo hảo hưởng thụ một chút ngọt ngào của tân hôn không được sao?"

Nói xong, hắn bỗng nhiên đặt Nhâm thị ở phía dưới, hơi thở nóng bỏng truyền khắp người Nhâm thị, tiếp theo phát sinh cái gì, nàng cũng đều rõ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-nong-thon-nhan-roi/chuong-175-thiep-chi-han-khong-the-gap-chang-som-hon-chut.html.]

"Không được" Nhâm thị bỗng nhiên đứng dậy, nhẹ nhàng đẩy Triệu Tín Lương đang ở trên người mình ra, mặt ngượng ngùng nói, "Giờ này là giờ nào rồi, như vậy không đúng đâu.... Nơi này rất gần với chỗ cha mẹ và bọn nhỏ, nếu như bị bọn họ đã biết, chúng ta làm người sao đây..."

"Cái gì mà không được, chúng ta vốn chính là phu thê a." Triệu Tín Lương ủy khuất nói, "Thiên Hi Lâu và Như ý phường hôm nay đã có người thay chúng ta quản lí, chúng ta nhàn nhã một ngày cũng không phải tốt ư? Đừng nghĩ nhiều nữa, cha mẹ sẽ thông cảm cho chúng ta mà... Hơn nữa," nói đến đây, Triệu Tín Lương bỗng nhiên cười xấu xa, ở bên tai Nhâm thị nói nhỏ.

"Cha mẹ bây giờ còn mong hai người chúng ta nhanh chóng cho họ một tiểu tử mập mạp đấy, chúng ta phải biết nắm chặt thời gian không phải sao?"

Nói đến đây, Triệu Tín Lương tăng thêm lực đạo trong tay, một lần nữa đẩy ngã Nhâm thị nằm trên giường, ôn nhu nhìn. Vỗ về thiên hạ kiều diễm trong lòng: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần nghĩ đến phu quân nàng thôi, nàng xem bên ngoài trời còn chưa sáng, chờ thêm một lát nữa cũng không sao..."

Nhâm thị không nói nữa, chỉ nhắm chặt hai mắt lại, ổn định nhịp tim đang đập nhanh.

Nhìn trượng phu trước mắt nói, hết thảy đều không cần quan tâm quá, bởi vì bây giờ nàng không hề ở một mình, có rất nhiều chuyện, tận tình giao cho hắn làm là tốt rồi, chỉ cần an tâm hưởng thụ hắn che chở cho là được...

Một phen điên loan đảo phượng, ôn nhu triền miên qua đi, hai người thở hổn hển nằm ở trên giường, mặc dù trời đã nhập thu, nhưng trên trán Nhâm thị lại có tầng tầng mồ hôi.

Triệu Tín Lương săn sóc giúp nàng lau mồ hôi, khóe miệng cười tà mị: "Nương tử thật đẹp."

"Chàng học miệng lưỡi trơn tru lúc nào vậy?" Nhâm thị ngước mắt, vươn tay vuốt ve khuôn mặt hắn.

Triệu Tín Lương thừa cơ ở trên mặt của nàng hôn một cái, sau đó nghiêm túc nói: "Vậy từ nay về sau chỉ nói ngọt với một mình nàng được không?"

Trên gương mặt Nhâm thị đang nở nụ cười bỗng giật mình.

Những lời này đối với Triệu Tín Lương mà nói chính là một loại che chở cho thê tử, nhưng đối với Nhâm thị mà nói, đây chính là một lời hứa hẹn.

Ở trong xã hội này, đối với gia đình nhỏ hay là nông hộ thì thôi, phàm là nhà có chút của cải, người nào không phải ba vợ bốn nàng hầu?

Cho nên, trước khi gả cho Triệu Tín Lương, Nhâm thị sớm chuẩn bị tâm lý, nàng biết rõ là yêu người đàn ông này, cho nên vì hắn mà khống chế bản thân mình, để mình bình thản tiếp thu chuyện Triệu Tín Lương sau này có thể cưới vợ hai, vợ ba...

Thế nhưng lúc này đây, phu quân của lại nói lên lời hứa hẹn như thế, làm Nhâm thị nhất thời mừng rỡ như điên "Sao lại ngây ngốc ra thế?" Triệu Tín Lương chẳng biết suy nghĩ của Nhâm thị, điểm nhẹ chóp mũi của nàng.

Nhâm thị hoàn hồn, bất ngờ ôm chặt Triệu Tín Lương: "Cảm ơn"

"Hả?" Triệu Tín Lương không hiểu, song vẫn ôm lấy kiều thê, "Hai chúng ta bây giờ là vợ chồng, còn phải nói lời cảm tạ ư?"

"Mặc kệ sau này thế nào, cho dù chàng có nạp thêm thiếp thất, thiếp cũng sẽ không tính toán, có câu nói vừa rồi của chàng là được rồi." Nhâm thị rũ xuống mí mắt, nhẹ nhàng nói.

"Nàng nói ngốc gì đấy?" Triệu Tín Lương khẽ đẩy Nhâm thị ra, nâng khuôn mặt nhỏ của nàng lên, "Ở trong mắt nàng ta là người như vậy sao?"

Thấy Nhâm thị không nói, chỉ mở to đôi mắt tràn ngập sương mù nhìn mình, Triệu Tín Lương nói tiếp: "Ta đây bây giờ nói cho nàng biết, Triệu Tín Lương ta đời này kiếp này chỉ có một người vợ là Nhâm Bích Oánh, tuyệt đối không cưới thêm vợ bé, không có thông phòng, dân quê bọn ta không có loại cuộc sống này.

Cho dù sau này thực sự đại phú đại quý, thân phận hiển hách, cũng sẽ không thay đổi."

Thấy Nhâm thị còn chưa nói gì, Triệu Tín Lương không khỏi nóng nảy: "Lẽ nào nàng không tin ta?"

"Thiếp chỉ hận không thể gặp chàng sớm một chút." Nhâm thị đột nhiên lắc đầu, nước mắt lập tức chảy ra.

Triệu Tín Lương vội lau nước mắt cho Nhâm thị, cười nói: "Khóc cái gì, phải vui vẻ lên chứ."

Nhâm thị dựa đầu vào lòng Triệu Tín Lương: "Có chàng ở bên cạnh thật tốt."

"Ư, bây giờ thấy lựa chọn phu quân nàng không sai đúng không?" Triệu Tín Lương đột nhiên nói một câu, hắn bây giờ không còn cái bộ dáng thối chí nữa mà chỉ có đắc ý, hơn phân nửa là học từ con gái Triệu Tương Nghi. 

Nhâm thị xì cười một tiếng, nhẹ nhàng vuốt n.g.ự.c Triệu Tín Lương, sau đó ổn định lại tâm tình, lỏng nói: "Được rồi, chúng ta mau dậy, rửa mặt rồi đến thỉnh an cha mẹ, sau khi sắp xếp xong hết thảy thì đi xem nhà, nhân cơ hội mấy ngày này xem nhà, sau đó tranh thủ thời gian sửa chữa, dọn vào ở."

"Ừ." Triệu Tín Lương buông Nhâm thị ra, xuống giường lấy xiêm y ra mặc.

Sau khi rửa mặt xong, Nhâm thị kéo Triệu Tín Lương ra cửa, thấy vẻ mặt không hiểu của Triệu Tín Lương, nàng không khỏi ngửa mặt cười nói: "Tối hôm qua chàng say như chết, nên thiếp không có nói chuyện này cho chàng, bây giờ chàng đã thanh tỉnh lại, vừa lúc thiếp có chuyện muốn nói."

"Nga, chuyện gì?"

"Chàng qua đây." Nhâm thị kéo tay Triệu Tín Lương đi vào một góc phòng, mở rương lớn ra, là một đồ cưới mà nhị lão Nhâm gia cho nàng. 

Nhâm thị mở một cái rương nhỏ trong đó, từ trong rương lấy ra ba tờ ngân phiếu đưa cho Triệu Tín Lương, thấy Triệu Tín Lương có ý muốn trả lại, Nhâm thị nhanh chóng cắt lời: "Đừng vội khước từ, chàng hãy nghe thiếp nói đã."

"Ở đây tổng cộng có năm trăm lượng bạc, hai tờ hai trăm lượng, một tờ một trăm lượng." Nhâm thị cười nói, "Chàng cầm lấy, đừng có nháo nhào lên thế, chỗ tiền này là thiếp dành dụm được, cũng có chút là hồi môn của cha mẹ cho, giữa chúng ta còn phân chia cái gì đúng không? Chàng phải dùng tiền mua nhà, kinh doanh tửu lâu cũng phải cần tiền, trước dùng tiền này mua nhà, mở rộng sản nghiệp, chàng ở bên ngoài kiếm được nhiều thì mọi người trong nhà cũng thư thái không ít."

"Số tiền này nàng hãy vì ta mà thu lại được chứ? Ta cầm lấy, cảm thấy không được tự nhiên."

"Triệu Tín Lương" Mềm không được, Nhâm thị đành dùng cứng, trực tiếp gọi cả tên họ Triệu Tín Lương, quả nhiên thấy Triệu Tín Lương đứng thẳng người, không chớp mắt nhìn nàng, nàng quay mặt đi chỗ khác cố nín cười, xong hồi phục lại vẻ nghiêm túc," Chàng rốt cuộc có coi thiếp là thê tử của chàng không? Còn nữa, chàng cho rằng thiếp không phải là một người vợ đúng quy cách?"

"Ta, ta nào có nghĩ vậy?! Phàm mà ta có ý nghĩ như vậy sẽ bị thiên lôi giáng..."

"Không được nói gở!" Nhâm thị đúng lúc ngăn lại, sau đó ôn nhu nắm chặt hai bàn tay Triệu Tín Lương nói, 'Năm trăm lượng này chàng cầm lấy đi, chàng cũng nên bỏ ngay cái tư tưởng nam nhân đó đi, đây không phải là ăn bám, mà là chàng có thực lực, thiếp làm vậy là vì muốn chàng phát triển năng lực này tốt hơn. Còn nữa, thiếp chỉ có một mình giữ nhiều tiền như vậy làm gì? Muốn bỏ ra mua nhà chàng cũng không cho, mua những món đồ khác chàng cũng không muốn, luôn nói là muốn dựa vào năng lực của mình, vậy thiếp phải dùng tiền sao đây?"

Dứt lời, Nhâm thị nhét tiền vào tay Triệu Tín Lương, Triệu Tín Lương bất đắc dĩ, không nói lại Nhâm thị, cuối cùng phải nhận số tiền kia.

Rất thành khẩn nắm c.h.ặ.t t.a.y Nhâm thị: "Nàng đối với ta thật tốt, có một người vợ hiền như nàng, nhà chúng ta sẽ ngày một tốt hơn, ta không cầu đại phú đại quý, nhưng cầu người một nhà bình an, khoái khoái lạc lạc."

"Chàng yên tâm, thiếp sẽ cố gắng phụng dưỡng cha mẹ, chiếu cố hài tử. Nhất là Tương Nghi, tuổi còn nhỏ, càng cần có mẫu thân thương yêu, điểm ấy thiếp sẽ cố gắng làm thật tốt." Nhâm thị ỷ ôi trong lòng Triệu Tín Lương, ngọt ngào cam kết.

Lúc hai người ra khỏi phòng, Triệu Tương Nghi còn chưa thức dậy. Tối hôm qua bị hai đứa nhỏ dính bên người nên ngủ không đủ giấc, chờ hai đứa nhỏ ngủ rồi, Triệu Tương Nghi mới khó khăn nhắm mắt ngủ.

Nhâm thị đứng ở trước cửa lén lút nhìn một chút, trên giường có ba đứa bé đang nằm ngủ, không khỏi nở nụ cười, nhẹ nhàng khép cửa lại, xoay người đến đại sảnh.

Đêm qua Phương thị và Triệu lão gia tử ngủ ở tiểu viện Tĩnh Phong, cũng đã sớm về tiểu viện bên này, Triệu lão gia tử hiện ngồi trong đại sảnh hút thuốc, Phương thị ở trong trù phòng bận rộn.

Nhâm thị thấy thế, vội đến trù phòng, thân thiết gọi: Nương, việc này để con làm cho!"

Tay đang làm ngừng lại, Phương thị lập tức bỏ việc trong tay xuống, khuyên nhủ: "Không sao hết, những việc này nương làm đã quen, con mà không cho nương làm, nương sẽ không quen, hơn nữa, những việc nặng này con chưa từng làm, hãy nương làm cho!"

Nhưng Nhâm thị tiếp tục kiên trì: "Không biết thì có thể học, nương nói vậy là ghét bỏ con dâu ư?"

"Nào có, nào có chứ!" Phương thị cười nói, "Ừ... Như vậy đi, con giúp nương rửa rau được không? Nương dạy con."

"Dạ được." Nhâm thị mừng rỡ, liền vén tay lên.

Phương thị nhìn con dâu bỏ bộ dáng tôn quý xuống, không khỏi mỉm cười, thầm nghĩ, mỹ nhân đẹp như tranh vẽ như vậy mà có thể đứng tại trù phòng a12m việc nặng, thật đúng là không giống với...

Trước khi dùng điểm tâm, Nhâm thị và Triệu Tín Lương quy củ kính trà với nhị lão. Nhị lão Triệu gia vui đến phát khóc, trong lòng Nhâm thị cũng cảm động.

Sau khi ăn xong, Triệu Hoằng Lâm đi đến học đường, Triệu Tương Nghi rất muốn đi theo hai người Nhâm thị và Triệu Tín Lương xem nhà, nhưng lại sợ phá hư bầu không khí ngọt ngào của hai người, vẫn chần chừ không biết làm sao.

Nhâm thị nhìn thấu tâm tư trong lòng Triệu Tương Nghi, mỉm cười: "Chúng ta nên đi xem nhà đi, dù sao không có chuyện gì, mang Tương Nghi theo cùng."

Triệu Tín Lương tất nhiên là không có ý kiến, cũng vui vẻ đồng ý.

Hai mắt Triệu Tương Nghi sáng ngời, vui vẻ nhìn Nhâm thị nháy mắt, cất cao giọng nói: "Có nương thật tốt!"

Nhâm thị ngây người, một lúc sau mới hồi phục tinh thần, kích động hỏi: "Còn, con vừa gọi ta là gì?"

"Nương, sau này người chính là mẫu thân của con!" Triệu Tương Nghi không chút phiền hà nào lặp lại lời nói. 

Loading...