Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi - Chương 143: Bùi Hạ Niên dạy con

Cập nhật lúc: 2024-11-01 09:33:22
Lượt xem: 16

Trong phòng thu chi Thiên Hi Lâu, Triệu Tín Lương và phụ thân của Bùi Tử Quân là Bùi Hạ Niên ngồi đối diện nhau, Triệu Tín Lương mặc áo bông mỏng màu xám tro, trên thắt lưng là túi hương có hoa văn ngụ ý phú quý do ái nữ

Triệu Tương Nghi thêu, mặc dù đã qua tuổi ba mươi, nhưng cả người tràn đầy sức sống làm cho người ta cảm giác hắn còn rất trẻ.

"Bùi lão gia thỉnh dùng trà, trà này cũng không phải quý gì, mong rằng ngài không ghét bỏ." Triệu Tín Lương nói.

Trên mặt Bùi Hạ Niên tràn đầy ý cười, nâng chung trà lên khẽ nhấp một miếng, hai mắt khép hờ, miệng cười: "Là trà Long Tĩnh, trà quý, Tín Lương lão đệ quá khiêm tốn."

"Bùi lão gia thích là tốt rồi." Triệu Tín Lương cũng nâng chung trà khẽ nhấp một miếng, một cỗ hương khí nhập vào tim phổi, hắn hài lòng cười. trà này rất quý nên hắn mới cất kỹ, nếu Bùi Hạ Niên không phải là khách quý thì hắn sẽ không lấy trà này ra mà đãi khách, hắn trăm triệu lần luyến tiếc lấy ra dùng.

"Ta và lão đệ xem như là có mấy năm giao tình, ta nhìn người không sai, nên muốn phó thác một chuyện quan trọng cho lão đệ, lão đệ thấy thế nào?" Bùi Hạ Niên cười híp mắt nói, lại nói thêm, "Cho nên, đừng gọi Bùi lão gia, như vậy quá khách khí, ta so với đệ lớn hơn vài tuổi, vậy gọi ta là 'đại ca' được không?"

Hai mắt Triệu Tín Lương mở to, vội vàng để chung trà xuống, đứng dậy vái Bùi Hạ Niên một cái: "Không dám nhận, một người xuất sắc như Bùi lão gia đây, hạng nhất lưu như ta sao dám xưng huynh gọi đệ với ngài được.

"Tín Lương lão đệ, đệ rất giỏi." Bùi Hạ Niên dùng ánh mắt tán dương nhìn Triệu Tín Lương, "Chỉ trong một thời gian ngắn, đệ đem Thiên Hi Lâu kinh doanh xuất sắc như vậy, hơn nữa cũng hiểu biết nhiều chuyện, điều này đối với người chưa đọc qua sách, không có người giảng dạy mà nói chính là rất tài giỏi."

Triệu Tín Lương cười: "Ta là vì sinh kế nên mới vậy." Lại nói tiếp, "Hơn nữa Thiên Hi Lâu có thể có ngày hôm nay, cũng là do ban đầu Vạn Phúc Lâu của Mạc lão bản kinh doanh quá tốt, nên mới có nhiều khách quen đến vậy."

Bùi Hạ Niên ngược lại chỉ cười, sau đó đứng lên: "Đừng có khách khí nữa, sau này ta, đệ, tỷ phu ba người chúng ta xưng nhau huynh đệ, ta và tỷ phu hôm nay ở huyện Giang Ninh có thể nói là đảm đương một phía, mà đệ ở trấn Thanh Hà này cũng có chút thành tựu, như vậy từ nay về sau ba huynh đệ chúng ta ở những nơi này, giúp đỡ lẫn nhau."

"Nào, nào, chúng ta ngồi xuống nói chuyện. Bùi Hạ Niên lại lần nữa ngồi xuống, Triệu Tín Lương chờ y ngồi xuống rồi mới ngồi.

Vừa nãy nghe Bùi Hạ Niên nói có việc cần thương lượng, không biết là chuyện gì, liền chủ động hỏi: "Chẳng biết Bùi lão gia..." Lời đến khóe miệng, thấy thần sắc Bùi Hạ Niên Triệu Tín Lương lập tức sửa lại lời nói, "Bùi đại ca lần này đến đây là có việc gì cần chỉ giáo?"

"Ta a." Bùi Hạ Niên vừa mới mở miệng, liền ngừng, đối lại một khuôn mặt cười tươi, sau đó chỉ cúi đầu nhìn chung trà, qua một lúc, sợ Triệu Tín Lương sốt ruột chờ, mới nói tiếp, "Ta là vì con trai nên mới đến đây.”

"Hả? Tử Quân thiếu gia làm sao?"

"Gọi Tử Quân là được rồi." Bùi Hạ Niên phất tay một cái, sau đó nói tiếp, "Tử Quân năm nay cũng đã mười tuổi."

Thấy Triệu Tín Lương không có biểu hiện gì khác, Bùi Hạ Niên liền suy nghĩ bắt đầu nói chính sự, "Ta dự định ở trấn Thanh Hà mở một cửa hàng son phấn nhỏ, đệ cũng biết đó, sinh ý của Bùi gia bọn ta đều phụ thuộc vào việc bán son phẩn là chính."

"Như vậy cũng rất tốt, chúc mừng đại ca mở thêm một sản nghiệp." Thấy Bùi Hạ Niên dừng lại, Triệu Tín Lương nhân cơ hội chúc mừng "Cửa hàng son phấn này không phải là ta muốn mở rộng sản nghiệp." Bùi Hạ Niên giải thích, nhìn Triệu Tín Lương nói, "Là ta định dùng nó làm lễ vật đưa cho Tử Quân. Năm nay tuổi nó không còn nhỏ, nhà ta chỉ có một đứa con trai, về sau cũng phải kế thừa sản nghiệp Bùi gia, cho nên thừa dịp này phải bồi dưỡng nó thành người thừa kế."

Triệu Tín Lương không dám tin lời Bùi Hạ Niên nói, suy nghĩ lại rồi mới nói: "Đại ca, ý đại ca là...Muốn cho Tử Quân kinh doanh cửa hàng son phấn?"

Bùi Hạ Niên gật đầu.

Triệu Tín Lương nóng nảy nói: "Bùi... Đại ca, cái này có quá nhanh không? Từ Quân năm nay mới mười tuổi, vẫn chỉ là một đứa trẻ..."

Hài tử mười tuổi đã bắt đầu tập kinh doanh cửa hàng, điều này thực có chút khoa trương, phương thức dạy con của Bùi Hạ Niên thật rất nghiêm khắc.

Triệu Tín Lương thầm nghĩ.

Bùi Hạ Niên lại lơ đễnh, lắc đầu, thở dài một hơi: "Đây là số mệnh của hài tử Bùi gia bọn ta.. Ở trong mắt các ngươi, Tử Quân chỉ là đứa trẻ, thế nhưng ở Bùi gia, mười tuổi đã có đầy đủ tư cách tiếp quản Bùi gia..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-nong-thon-nhan-roi/chuong-143-bui-ha-nien-day-con.html.]

Thấy Triệu Tín Lương không nói lời nào, Bùi Hạ Niên lại nói: "Cha ta mất sớm, năm ấy ta mới chín tuổi, cũng không thua với Tử Quân bây giờ ...Để bảo vệ cho sản nghiệp Bùi gia không rơi vào tay ngoại thích hoặc bị người có dã tâm tìm cách chiếm đoạt, mẫu thân ta cưỡng chế ép ta ngồi lên vị trí gia chủ, mặc dù khi đó, chủ sự hơn phân nửa là mẫu thân, nhưng chín tuổi, ta bắt đầu sinh hoạt không giống những đứa trẻ khác. Thậm chí lúc ta mười bốn, ta dần trở nên mạnh mẽ, còn chưa đến tuổi trưởng thành, ta một mình có thể tiếp nhận Bùi gia, chân chính ngồi yên trên vị trí gia chủ Bùi gia, trở thành gia chủ trẻ nhất trong lịch sử Bùi gia."

Triệu Tín Lương nghe được trố mắt líu lưỡi, quả thực không thể tin được, người trước mắt này chỉ hơn hắn có mấy tuổi, hóa ra đã từng trải qua những thăng trầm như vậy, từ chín đến mười bốn tuổi, ngắn ngủi trong vòng năm năm, y đã làm những việc mà người khác cả đời cũng làm không được. Khi đó hắn đã làm gì? Khiêng cuốc theo Triệu lão gia tử. Lắc lư phía sau?

"Cho nên, Tín Lương lão đệ a, đệ cảm thấy ta quá nhẫn tâm, Tử Quân mới mười tuổi, ta chỉ muốn nó bắt tay làm những việc đầu tiên để kinh doanh một cửa hàng mà thôi, cũng không phải muốn nó tiếp nhận trọng trách của Bùi gia ngay được, điều này với nó mà nói, ta đã thông thả cho nó lắm rồi." Nói xong, Bùi Hạ Niên không nói thêm nữa cái khác, ngược lại nâng chung trà trong tay, bắt đầu thưởng thức.

Chờ Triệu Tín Lương hồi phục lại tinh thần, y mới nói tiếp: "Vốn là ta định thuê một chưởng quỹ đến hỗ trợ Tử Quân trông coi buôn bán của cửa hàng son phấn, nhưng người ngoài thì ta không yên tâm, mà thân tín bên cạnh cũng không thể điều đi, phải để bên cạnh giúp ta xử lý sản nghiệp ở huyện Giang Ninh. Cho nên, sau khi suy nghĩ, ta liền nghĩ đến đệ."

"Đệ?"

Bùi Hạ Niên gật đầu, ánh mắt tràn đầy tín nhiệm: "Ta nghĩ đệ có thể giúp ta, bây giờ Thiên Hỉ Lâu của đệ không phải đang cần mời chưởng quỹ về trông sao? Nếu như vậy, thời gian của đệ cũng nhiều hơn, cho nên ta mong đệ có thể nhân lúc thời gian rảnh này đến cửa hàng son phấn làm chưởng quỹ, hảo hảo thay ta giúp đỡ Tử Quân, để nó có thể nắm vững trên phương diện làm ăn, sau này lúc nó tiếp quản cơ nghiệp cũng sẽ quen thuộc."

"Đại ca... Đệ, đệ không thể..." Trong bụng Triệu Tín Lương bắt đầu đánh trống, "Đệ chỉ là một nông phu, người thô kệch. Không phải đệ không muốn giúp cho Tử Quân, mà là đệ thật sự không muốn trèo cao, hơn nữa, Tử Quân thông minh như vậy, bảo đệ đi chỉ giáo, chỉ sợ dạy người đến phát ngốc mất."

"Ta cũng đoán được đệ sẽ nói như vậy." Bùi Hạ Niên vuốt hắc ngọc trên ngón cái của mình, nhếch miệng cười, "Dù cho đệ có dạy nó có tốt hay không, thì Bùi Hạ Niên ta cho đến bây giờ dùng người cũng không có nghi ngờ người, mà người nghi ngờ thì ta tất sẽ không dùng, phàm là người ta đã chọn, tuyệt đối sẽ không sai đâu. Buôn bán mấy năm nay, một chút giác ngộ ấy, ta vẫn phải có."

"Này..." Triệu Tín Lương còn hơi do dự, dù sao Bùi Tử Quân không giống như mấy hài tử khác, thẳng bé là tiểu thiếu gia cao cao tại thượng của Bùi gia, là trưởng tử, nếu vạn nhất ở bên cạnh mình mà xảy ra chuyện gì, hắn không gánh nổi trách nhiệm này đâu.

"Nếu như trong lòng không nguyện ý cái gì, cứ nói ra đi đừng ngại." Bùi Hạ Niên nhìn Triệu Tín Lương, "Hơn nữa, lão đệ a, ta sẽ không để cho đệ dạy tử Quân không công đâu, một chưởng quỹ thì phải có tiền công mỗi tháng, ta sẽ trả cho đệ gấp đôi, ngoài ra, sinh ý ở Thiên Hi Lâu của đệ, ta có thể lợi dụng một chút thế lực ở huyện Giang Ninh chiếu cố đến một chút."

"Đại ca, huynh hiểu lầm rồi, không phải là đệ đang suy nghĩ lấy lợi cho mình.... Mà là đệ sợ mình dạy không tốt, đến lúc đó nếu như Tử Quân nó..."

"Đâu cần nhiều lo lắng đến vậy?" Bùi Hạ Niên thấy Triệu Tín Lương rốt cuộc cũng nói chuyện, tâm tình cũng dần tốt hơn, chỉ phất tay cười," Đừng nghĩ đến mấy chuyện này nữa, sau này Tử Quân nó ở trước mặt đệ không phải là

Bùi thiếu gia, đệ cứ xem nó như là học trò mà dạy, nên đánh thì đánh, nên mắng thì mắng, nghìn vạn lần không để cho sự bất tài biến thành thói xấu hại nó là được."

"Tử Quân là một đứa nhỏ biết điều, đệ đâu thể vô cớ mà quở trách, hơn nữa thằng bé làm việc cẩn thận, đây cũng xem như là một cơ hội để học hỏi."

Triệu Tín Lương sờ gáy, vui vẻ nói.

"Ha ha." Bùi Hạ Niên ngửa đầu cười vài tiếng, sau đó lại nhìn thẳng vào mắt Triệu Tín Lương, "Đệ nói như vậy, ta xem là đệ đã đáp ứng rồi, cám ơn lão đệ."

"Bùi đại ca và Mạc đại ca đã chiếu cố tiếu đệ rất nhiều, cho nên đệ mới có được ngày hôm nay, lời cám ơn này là đệ nói mới đúng." Triệu Tín Lương lần thứ hai đứng dậy hành lễ với Bùi Hạ Niên. 

Nếu đã đáp ứng rồi, đương nhiên Triệu Tín Lương sẽ không e dè nữa, người đứng thẳng trịnh trọng nói: "Đại ca đã hào phóng nhờ vả, tiếu đệ cũng không dám không đồng ý, nhất định sẽ giúp Tử Quân ở trấn Thanh Hà này đứng vững, xin đại ca hãy an tâm đệ sẽ dạy dỗ thằng bé thật tốt."

"Tính tình này của đệ ta thích." Bùi Hạ Niên cũng đứng dậy, sau đó suy nghĩ một chút, rồi mới mở miệng nói, "Có chuyện này, ta định sau này sẽ nói cho đệ biết, nhưng bây giờ ta nghĩ lại thấy nên nói bây giờ thì tốt hơn, đệ nghe xong thì chuẩn bị vui vẻ đi."

"À? Là chuyện tốt gì?"

"Ớ huyện Giang Ninh có một hiệp hội thương nghiệp, cũng chính là hiệp hội thương nghiệp lớn nhất cả vùng huyện trấn xung quanh đây, đệ hắn đã biết."

Bùi Hạ Niên cúi đầu xoa xoa hắc ngọc trên ngón tay cái, sau đó nhìn Triệu Tín Lương cười nói, "Chúc mừng lão đệ a, cuối tháng này, đệ sẽ đạt được tư cách vào hiệp hội thương nghiệp."

"Là, thật sao?" Triệu Tín Lương chưa bao giờ nghe được một tin tức nào mà có khả năng oanh tạc như vậy hết, tim tăng tốc đập, lời nói có chút lắp bắp, sau đó lại không thể nào tin được hỏi ngược lại, "Chuyện này không phải có đầy đủ các điều kiện mới có tư cách gia nhập sao? Đệ vừa mới ở trân Thanh Hà lập sản nghiệp, bàn về thân phận địa vị, tiền tài thế lực, đều là xa xa không với tới."

"Đương nhiên, đôi khi cũng có trường hợp đặc biệt." Bùi Hạ Niên vỗ vai Triệu Tín Lương, "Bị ta thân là hội trưởng hiệp hội thương nghiệp nhìn trúng, thì sẽ có ngoại lệ gia nhập trước thời gian chứ sao, thế nào, nguyện ý trở thành một thành viên của đại gia đình này không?" 

Loading...