Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi - Chương 121: Lời đồn về Nhâm thị thiết huyết*

Cập nhật lúc: 2024-10-23 10:04:21
Lượt xem: 21

*Thiết huyết: ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh

"Là bà chủ của Như Y phường à, ha ha, có chút bản lãnh đấy." Phương thị híp hai mắt cười đem củi khô trong tay bỏ vào lò lửa, không quay đầu nói với Triệu Tương Nghi.

Nghe lời nói của huynh muội Triệu Tương Nghi mới từ Như Ý phường trở về, Phương thị cảm thấy rất tò mò về Nhâm thị kia.

"Cũng đúng, một nữ nhân một mình ở trên trấn mở một tú phường lớn như vậy, không thể nào là một người nhút nhát như vậy được chỉ có thể nói người này là một nữ nhân tự cường mới đảm nhiệm nổi." Triệu Tương Nghi vừa giúp Phương thị lột vỏ đậu, vừa phụ họa nói theo.

Phương thị cũng gật đầu, sau đó lại nói: "Bà nghe người ta nói, nàng ta vốn đã gả chồng rồi."

"Gì?" Động tác trong tay Triệu Tương Nghi dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Phương thị, sau đó lại làm như không có gì tiếp tục lột vỏ đậu, ngoài miệng nói, "Cháu thấy cô ấy tuổi còn rất trẻ, lại còn rất đẹp nữa."

"Nàng ta không phải là người trấn Thanh Hà, là người Liễu Châu, Liễu Châu cách nơi này rất xa. Bà nghe người ta nói, bà chủ Nhâm này là một người có dũng khí, vừa đến trấn này một thời gian ngắn đã mở tú phường, đối mặt với tất cả nghi vấn của mọi người nàng ta không một lần tránh né, có cái gì thì nói cái đó, kể cả chuyện nàng ta đã gả chồng, hình như là vì không hợp nên đã cùng chồng ly hôn, một chút cũng không che giấu nói với người bên ngoài." trong giọng nói của Phương thị mang theo một tia thán phục dành cho Nhâm thị, nhưng là nhiều hơn một phần tiếc hận, nếu nói nữ nhân này quá mạnh mẽ cũng đúng, nhưng về chuyện tình cảm, lại không ai muốn dính dáng đến.

Triệu Tương Nghi cười cười, không nghĩ đến ở thời đại bảo thủ này, lại có một nữ nhân tự cường đến vậy: "Cô ấy có con không, còn nữa nhà mẹ và nhà chồng bên ấy làm gì?" Trong khoảng thời gian ngắn, Triệu Tương Nghi đối với Nhâm thị này cảm thấy hứng thú.

Phương thị không nhiều lời, chỉ đơn giản như nói một việc trong nhà với cháu gái, dù sao cũng là một ngoại nhân, cũng không có kiêng kỵ, gì nói thẳng:

"Nghe nói thành thân chưa đến một năm, chả trách còn trẻ như vậy, là một con dâu trẻ. Không có nghe nàng ta nói đến con cái, chắc là không có, cũng không biết nàng ta cùng chồng ly hôn với nhau có phải là vì chuyện con cái không nữa...Ai, cho nên nói mệnh của nữ nhân chúng ta không như vậy đấy, cho dù là ai, xem như là tiểu thư quyền quý, mà không sinh được con, chính là phạm vào điều tối kỵ nhất, cho nên nữ nhân có cao quý đi chăng nữa cũng không được nhà chồng tôn trọng..." Phương thị nói xong thấy mình nói quá xa, vì vậy lập tức quay về chủ đề:

"Về phần nhà chồng nàng ta làm cái gì, bà cũng không biết. Nhưng...cha nàng ta là tiên sinh dạy học, từng đỗ tú tài, là một người có học vấn, rất tốt."

Triệu Tương Nghi gật đầu, đem đậu vừa lột vỏ xong để lên trên bếp, rồi lấy rau dưa đi rửa sạch, chờ Triệu Tương Nghi quay lại phòng bếp lần nữa, tiếp tục trò chuyện: "Cháu nghe ca ca nói, đồ mà Như ý phường này thêu rất đẹp, vừa đến trấn trên có mấy tháng đã đem tất cả tú phường lớn nhỏ trong trấn đè xuống, mà tú phường Diệp thị kia là cửa hiệu lâu đời nên không có bị

Như Ý tú phường đoạt sinh ý, có thể nói hiện nay tại trấn Thanh Hà thực lực của hai tú phường này ngang bằng nhau."

Phương thị giữ thế lửa, sau đó đứng dậy đem nồi trên bếp xốc lên, một cỗ nhiệt khí xộc lên mặt, Phương thị vừa nấu ăn vừa gật đầu nói: "Cho nên mới nói bà chủ này là người có năng lực, nhưng nhìn việc nàng ta làm cho bà nghĩ, nếu nàng đối với chuyện tình cảm đã lãnh đạm, có lẽ về sau sẽ không lập gia đình nữa, một người như thế, khó mà bị người ta đàm tiếu sau lưng, nhưng cũng không phải là không tốt, ít ra dựa vào năng lực đó thì nàng ta có thể tự nuôi sống bản thân mình. Nhưng nếu về sau nàng ta muốn lập gia đình, bà nghĩ rằng sẽ rất là khó, nữ nhân như vậy, nam nhân nào mà dám thích chứ, so về thông minh nam nhân nào so được với nàng ta, cho nên nói, nữ nhân quá mức thông minh cũng chưa chắc là chuyện tốt gì."

Triệu Tương Nghi rũ mi mắt, tinh tế suy nghĩ lại lời Phương thị nói.

Phương thị thấy thế, biết mình đã nói trúng lên người Triệu Tương Nghi rồi: "Tương Nghi à, con năm nay đã bảy tuổi rồi, xưa nay con đều rất thông minh hiểu chuyện, bà nội nói vậy, con cũng nghe hiểu rồi chứ, cho nên bà nội chỉ có thể khuyên con, con gái ở nhà thì có thể tỏ ra thông minh nhưng khi về nhà chồng rồi, thì phải nhớ kỹ chăm sóc cha mẹ chồng cùng chồng là chính, bọn họ mới là trời của con, nghìn vạn lần học theo bà chủ Nhâm của Như Y phường, vạn sự đều cậy mạnh, đến cuối cùng trở thành người cô độc, cuối đời không ai để nương tựa vào."

"Bà nội, con biết mà." Triệu Tương Nghi khéo léo đáp ứng, làm cho Phương cũng an lòng.

"Còn có..." Phương thị bỗng nhiên hạ mi, "Có một số việc, bà suy nghĩ một chút, lại thấy mình quá dung túng cho con rồi, từ lúc con ba, bốn tuổi, bà nội cũng đã nói sẽ dạy cho con nữ hồng, nhưng lúc đó con không chịu học, bà nghĩ con còn quá nhỏ, cũng chiều theo con, nhưng bây giờ nhớ lại, đúng là bà đã quá sơ ý, chuyện này cũng không thể chiều theo con được, miễn cho lại trì hoãn đến sau này cũng không tốt. Bây giờ con đã lớn, có mấy lời bà cũng không sợ nói thẳng... Tương Nghi à, mẹ con sẽ không quay về nữa đâu."

"Bà nội, con biết, hơn nữa bà ấy không cò là mẹ con, con không có mẹ." Đột nhiên Triệu Tương Nghi cắt đứt lời Phương thị nói, như đinh c.h.é.m cột nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-nong-thon-nhan-roi/chuong-121-loi-don-ve-nham-thi-thiet-huyet.html.]

Phương thị nghe thế n.g.ự.c tê rần, sau đó cũng gật đầu nói: "Vì thế, không có mẹ quan tâm, thì chuyện của con bà nội phải quan tâm nhiều hơn. Con bây giờ đã dần lớn, đừng có nghĩ rằng mình còn mấy năm nữa, mấy năm rất ngắn, nháy mắt liền đi qua.... Con nhìn tiểu cô cô của con đi, vốn là một đứa bé trong tay bà, chỉ chớp mắt một cái đã vài chục năm qua, cô cô con cũng đã sinh tiểu Mẫn Mẫn...Do đó, bà phải nắm chặt mấy năm này mà dạy dỗ con vài thứ cho tốt, bằng không, con cái gì cũng không biết, khi đó đi về nhà chồng cũng sẽ bị người ta nắm khuyết điểm mà bắt thóp." 

"Ai, đều là do bà và ông nội con không tốt, cưới ba người con dâu* không tốt vào cửa... lại hủy cả đời của Nguyệt Cầm..." Phương thị nói đến đây nước mắt lã chã

*Ba người ở đây là chỉ Lã thị, Dương thị và bà vợ mới của Triệu lão tam, mụ ấy tên gì quên mất tiêu rồi.

Triệu Tương Nghi vội an ủi: "Bà nội, bảo trọng thân thể nha, tuy đầu xuân rồi vẫn có thể bệnh đấy. Cha con, tam thúc và tiểu cô cô như vậy, không phải là do bà và ông nội làm sai, dù sao mọi người chỉ có tiếp xúc vài lần, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy thì có thể nhìn ra cái gì, có nhờ người hỏi thăm cũng không thể nắm rõ hết toàn bộ, rất nhiều giấu những trò xấu sau lưng, đừng nói là bà, lúc trước con cũng không nhìn rõ được Trương gia bên kia có gì không ổn. Xem như nhà chúng ta vận khí không tốt, nhưng bà hãy nhìn đi, bây giờ không phải tốt rồi sao, mặc dù tiểu cô cô và bác nhỏ đã ly hôn, truyền ra cũng không tốt, nhưng bây giờ cô cô và tiểu Mẫn Mẫn rất vui vẻ và hạnh phúc đó thôi."

"Hơn nữa cha ta con cảm thấy rất thỏa mãn với cuộc sống bây giờ, cha có Thiên Hi Lâu và chúng ta là người thân là đủ rồi." Trên mặt Phương thị vẫn còn nước mắt, Triệu Tương Nghi an ủi thêm vài câu nữa." Tam thẩm thẩm mới vào cửa cũng đâu phải là do bà và ông nội chọn đâu, nhà Tam thúc đã làm ô yên chướng khí như vậy rồi, cũng không liên quan đến bà và ông nội chút nào, đây chính là do họ tự rước họa vào bản thân."

"Ai, bà càng già càng không dùng được mà, bây giờ để cho cháu gái an ủi cái bà già này, tiểu nha đầu: Cuối cùng, Phương thị khẽ nhéo mũi Triệu Tương Nghi cười nói.

Lúc này, Triệu Tương Nghi hít một hơi dài, ở cổ đại điều kiện chữa bệnh cực kỳ lạc hậu, thân thể Phương thị từ trước đến nay không được tốt, nàng thật lo lắng thân thể Phương thị lại xảy ra vấn đề, bởi vậy mỗi khi có cơ hội nàng đều cố gắng giúp Phương thị thả lỏng tinh thần, vui vẻ mỗi ngày như vậy đối với thân thể khỏe mạnh không ít. 

"Được rồi, chúng ta quay về chủ đề chính." Phương thị đột nhiên nghiêm túc hẳn, nhìn chằm chằm vào Triệu Tương Nghi.

"Bà nội, làm sao vậy, sao lại nhìn con chằm chằm thế, bà nhìn vậy con sẽ sợ đó." Triệu Tương Nghi chột dạ cười cười, tận lực trốn tránh đề tài mà Phương thị chuẩn bị nói, nàng thật sự không có khiếu thêu thùa may vá à nha, có lần nối hứng lên thêu chữ thập, nhưng không cấn thận làm rơi kim xuống giường, buồn bực nhất là tìm không được kim làm hại nàng lo sợ muốn chết, để tránh khi ngủ bị kim đ.â.m nàng phải gọi nhũ mẫu đến thay đổi chăn và ga giường hết.

Vì vậy khi Phương thị nhắc đến nữ hồng, Triệu Tương Nghi luôn mang theo bóng ma, rất sợ trong lúc học, lại không cẩn thận làm rơi kim, mất tiền không nói, chỉ sợ không cẩn thận dẫm lên làm chân bị thương... Nàng không thể giống như kiếp trước mà sai người thay đổi hết ga chăn trên giường được.

"Đừng có đánh trống lảng." Thái độ lần này của Phương thị dường như rất kiên quyết,"Con hãy nghe bà nói, cho dù con học tốt hay không tốt, đều phải học. Chí ít đến cuối cùng, cũng có thể may một chút đồ, dù làm không tốt nhưng cũng không bị người ta nói, chí ít là con đã nỗ lực rồi. Nhưng nếu như con không biết làm, vậy chính là phạm vào điều tối kỵ."

"Thế nhưng bà nội.." Triệu Tương Nghi dùng chiêu cũ kéo dài âm cuối làm nũng,"Con không có khiếu học nữ hồng mà, trước đây không phải đã học qua với bà rồi sao, bà nhìn một chút đồ con thêu xem, có ra hình ra dạng sao."

"Không được hồ nháo." Phương thị giả bộ tức giận nghiêm mặt lại, "Con phải nghe bà nói, từ hôm nay trở đi, không được làm nũng, phái theo ta học vài thứ. Để xem, chúng ta bắt đầu từ thêu và nấu ăn trước, chờ con học cho tốt rồi, bà sẽ thử dạy cho con cái khác."

"A." Triệu Tương Nghi há to cái miệng nhỏ, vô lực bước chân ra khỏi trù phòng.

Tình cờ gặp Triệu Hoằng Lâm, Triệu Tương Nghi không nói gì nhìn trời: "Ca ca, bà nội muốn ép muội học nữ hồng." 

"Đây là chuyện tốt, huynh cũng vừa mới nghe được, muội bây giờ không chỉ theo học nữ hồng với bà nội mà đại ca cũng sẽ ở bên cạnh dạy muội viết chữ, luyện cho giỏi vào, mấy năm nữa, chữ muội viết sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều." Triệu Hoằng Lâm cười nói.

Triệu Tương Nghi chống nạnh lớn tiếng nói: "Gì, ca ca đã nghe hết mà cũng không đi vào xin bà nội giúp muội sao."

"Được rồi được rồi, được rồi, đừng giận, đây là chuyện nữ nhi phải học, sau này muội lớn lên, phải cảm ơn bà nội đấy." Triệu Hoằng Lâm ôn tồn khuyên nhủ.

Triệu Tương Nghi bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó bước theo Triệu Hoằng Lâm đến thư phòng, nàng muốn luyện chữ để tĩnh tâm lại.

Được rồi, học thì học, nàng sẽ cố gắng học thật tốt, nhưng thành quả ra sao, nàng cũng không dám bảo đảm....

Loading...