Vòng bạn bè đăng, cả vòng bạn bè đều nổ tung.
[Cửu Nguyệt: Đờ mờ? Đờ mờ? Đờ mờ!!!]
[Tiểu Ngọc: ????]
[Liệt Liệt: Lục Nhĩ cuối cùng cũng dùng thuật biến nữa ! Thật hiếm mà.]
[Tôn Ngộ Không: Em trai đúng là trai mà!]
Vòng bạn bè đăng, nhóm Cửu Nguyệt vội vã chạy đến quán cà phê.
Chỉ trong vài phút, cả nhóm xông thẳng quán.
Họ Lục Nhĩ với ánh mắt kích động, thậm chí bắt đầu rút điện thoại chụp ảnh lưu niệm .
Đại Sĩ: Làm lắm! Dương Tiễn, cuối cùng cũng một việc đúng đắn .
Hôm nay khi Dương Tiễn đến tìm Lục Nhĩ giúp đỡ, Đại Sĩ còn lo lắng Dương Tiễn thể chăm sóc cho Lục Nhĩ.
Không ngờ! Dương Tiễn giỏi giang đến !
Bà quyết định hôm nay sẽ thu hồi những định kiến của về Dương Tiễn.
“Đại Sĩ, cứ sân ạ.”
Dương Tiễn khách trong quán, bạn bè của .
Cuối cùng, quyết định mời họ sân .
Anh thể vì bạn bè mà đuổi khách của ngoài !
Trong sân , một nhóm đó, uống , ăn vặt.
Cả nhóm vui vẻ kể xiết.
Một lúc .
Lục Nhĩ cuối cùng cũng kết thúc công việc.
Cậu hoạt động cơ thể, mệt mỏi bước sân .
“Cái ca đúng là nên , nó sẽ tiêu hao tinh thần của một con khỉ mà.”
Lục Nhĩ , đồng thời xuất hiện khói trắng.
Cậu sắp biến trở .
Cửu Nguyệt: “Khoan ! Lục Nhĩ đừng biến trở vội.”
“Để chụp một tấm ảnh Lục Nhĩ, ơn mà, đây là lời thỉnh cầu cả đời của đấy!”
Nghe , Lục Nhĩ đang chuẩn biến trở khựng một chút, đó bất lực hừ một tiếng.
“Nói , chị Cửu Nguyệt, chị gì?”
Giọng lạnh lùng xen lẫn chút bất lực vang lên.
“Liệt Liệt mau đây!”
“Hả? Còn chuyện của ?”
Liệt Liệt dậy, vẻ mặt ngơ ngác.
Sau đó, sự chỉ huy của Cửu Nguyệt, Liệt Liệt đến bên cạnh Lục Nhĩ.
Lục Nhĩ cũng dùng răng cởi găng tay , đó , “Liệt Liệt, đây.”
Cạch!
Cạch!
Tiếng chụp ảnh ngừng vang lên, đèn flash chiếu họ.
Nhìn Cửu Nguyệt, Tiểu Ngọc và Tinh Vệ đang hưng phấn.
Lục Nhĩ vẻ mặt đầy bất lực.
Hôm nay nên vì buồn chán mà đồng ý giúp Dương Tiễn.
Cửu Nguyệt: “Hãy photoshop đầu của Liệt Liệt , tấm hình sẽ trân trọng cả đời!”
Tiểu Ngọc: “Ừ ừ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-nhan-nha-cua-ta-tai-chon-khong-phai-nguoi-ma/chuong-220.html.]
Nhìn những bức ảnh điện thoại, nhất trí khen ngợi.
Lúc , Tôn Ngộ Không ở góc phòng cất điện thoại , vẻ mặt nghi hoặc Đại Sĩ.
“Đại Sĩ, ngài đồng ý cho Lục Nhĩ đến chỗ Dương Tiễn ?”
Đại Sĩ khẽ , “Dương Tiễn gọi một tiếng sư thúc.”
--- Chương 140 Nghịch thiên ---
Nhà Đại Sĩ, Lục Nhĩ sofa cảm thấy thoải mái.
Giống như một quá lâu , vô lực, còn một cảm giác khó chịu thể diễn tả .
Lục Nhĩ nắm chặt tay.
Không , thể nữa.
“Na Tra, chúng ngoài dạo nhé?”
Na Tra ở bên cạnh đáp , “Được thôi.”
Cất điện thoại , gửi cho Cửu Nguyệt một tin nhắn [Lần chơi tiếp nhé, nghỉ ngơi chút].
“Đi dạo ở ?”
“Cứ dạo thôi, ngoài hít thở khí trong lành, ngắm hoa cỏ cây cối.”
“Ừ.”
Sau khi quyết định.
Lục Nhĩ và Na Tra quần áo, báo cáo với Đại Sĩ một tiếng ngoài.
Bên lề đường.
Lục Nhĩ và Na Tra đang đường.
Thật bên ngoài thoải mái như Lục Nhĩ tưởng tượng.
Trên đường là xe, vì lưu lượng xe quá lớn nên kẹt xe.
Một nhóm đó bấm còi inh ỏi.
Ngay khi hai cảm thấy nhàm chán, bên đường đột nhiên vang lên một tiếng hét thảm thiết.
“Mọi đừng ép nữa!!!!”
Trong khoảnh khắc.
Cả con đường im lặng, ai bấm còi nữa.
Tất cả đều ăn ý về phía nhóm đối diện.
Ngay cả ông chú chặn đường vạch kẻ đường cũng vươn đầu qua.
Lục Nhĩ và Na Tra vội vàng biến thành chim nhỏ bay lên cột đèn đường, quan sát kỹ càng.
Trông giống như một gia đình.
Một cô gái 18 tuổi, một bé 8 tuổi.
Rồi cha cô gái, vẻ mặt giận dữ, đôi mắt ngấn lệ đau buồn cô.
“Cái thằng đầu vàng đó gì chứ! Hả!” Cha cô gái gầm lên, “Con năm nay mới mười tám tuổi! Con bây giờ nên học hành đàng hoàng, nên tận hưởng cuộc sống học đường tươi , chứ yêu một thằng đầu vàng xăm trổ!”
“Đủ ! Ba hiểu chỗ nào cả!”
Giọng xé lòng của cô gái vang lên.
Nhìn cảnh tượng mắt.
Người đường đang muộn kiên quyết nhắn tin cho sếp.
[Công nhân: Sếp ơi, đường tắc, còn gặp thằng đầu vàng gây sự, em thể đến muộn.]
[Sếp: Không , bật video lên. xem.]
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Nhìn tin nhắn của sếp, công nhân .
Quả nhiên ai thể từ chối sự náo nhiệt.
Anh bật video, đưa điện thoại về phía đám đông đang “biểu diễn”, đó cùng sếp xem một cách say mê.