Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Ta Tại Chốn, Không Phải Người Mà - Chương 138

Cập nhật lúc: 2025-08-31 22:05:06
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lão Đỗ đang chạy nhanh đường, đột nhiên liếc mắt thấy một bóng dáng quen thuộc.

 

 

Anh gần xem.

 

 

Hình Thiên đang ngủ gục ghế dài phố.

 

 

Một tay buông thõng, đồng thời vẫn nắm chặt điện thoại của .

 

 

Lão Đỗ gần xem.

 

 

[Lão Đỗ, suy nghĩ. vẫn sẽ , chỉ là thể sẽ đến muộn...]

 

 

Đây là tin nhắn Hình Thiên gửi .

 

 

Nhìn thấy câu , nỗi oán giận và tức giận trong lòng Lão Đỗ nhất thời tiêu tan ít.

 

 

Hình Thiên... trong lòng vẫn ! Có công ty!

 

 

Anh ! Anh chỉ là ngã gục đường thôi!

 

 

“Yên tâm ngủ , duyệt đơn xin nghỉ của .”

 

 

Lão Đỗ lấy một cái chăn, đắp lên Hình Thiên.

 

 

Sau đó tiếp tục về phía nhà Ngao Liệt.

 

 

Nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa, Hình Thiên vô thức trở .

 

 

Rồi vô thức dụi dụi mắt.

 

 

Vô thức về hướng Lão Đỗ .

 

 

Nhìn bóng lưng Lão Đỗ khuất dần.

 

 

Hình Thiên nở một nụ đắc ý vì kế hoạch thành công!

 

 

“Giải quyết ngon ơ, tìm Dương Tiễn uống rượu thôi?”

 

 

“Không , ...

 

 

..., Khiếu Thiên cũng xin nghỉ . Thôi thì tìm con khỉ .”

 

 

Hình Thiên dậy phủi phủi quần áo, thong thả về phía nhà Tôn Ngộ Không.

 

 

 

 

Một lúc .

 

 

Lão Đỗ cuối cùng cũng đến nhà Ngao Liệt.

 

 

“Lục Nhĩ, ở đây?”

 

 

Nhìn Lục Nhĩ mở cửa, Lão Đỗ ngạc nhiên .

 

 

“Ngao Liệt ốm. Em qua đây chăm sóc .”

 

 

Lục Nhĩ mà mặt đổi sắc.

 

 

“Thật là vớ vẩn! Nếu lây bệnh thì ! Ngao Liệt cũng thật là, để một đứa trẻ chăm sóc .”

 

 

Lão Đỗ tức giận xắn tay áo lên, hầm hầm bước trong.

 

 

Vừa phòng khách, ông thấy Ngao Liệt đang ngủ say như chết.

 

 

Miệng hé, nước dãi trong suốt chảy nhỏ giọt, một bong bóng nước dãi lớn nhỏ phập phồng mũi.

 

 

Trong miệng còn lẩm bẩm: “Sư phụ, cho con chở ngài thêm nữa mà!”

 

 

Đồ khốn!

 

 

Mặt Lão Đỗ lập tức đen sầm!

 

 

“Cái mà giống sốt cảm cúm ! thấy chỉ là buồn ngủ thôi!”

 

 

“Lão Đỗ, chuyện nguyên nhân cả.”

 

 

Lục Nhĩ chặn mặt Lão Đỗ, “Ngao Liệt uống thuốc xong, tình hình hơn một chút.”

 

 

Lão Đỗ , “Hắn uống thuốc gì?”

 

Lãnh Hàn Hạ Vũ

 

“Uống là...”

 

 

“Đại sư ! Lại cho em bay thêm nữa mà! Em kính yêu quá thôi!!”

 

 

Lục Nhĩ còn chối cãi gì đó.

 

 

Cậu còn dứt lời thì một tiếng động lớn cắt ngang, đó là tiếng mớ của Ngao Liệt.

 

 

“Anh ... ...”

 

 

“Hề hề hề, cứ tự nhiên.”

 

 

Lục Nhĩ thôi, cuối cùng cúi đầu sang một bên.

 

 

Lão Đỗ: “...”

 

 

“Cho mày cơ hội mà mày cũng tận dụng gì cả! Ngao Liệt!”

 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-nhan-nha-cua-ta-tai-chon-khong-phai-nguoi-ma/chuong-138.html.]

Lão Đỗ lắc đầu đến mặt Ngao Liệt.

 

 

Nắm chặt nắm đấm.

 

 

“Mày bay ?”

 

 

“Tao sẽ cho mày bay lên đây!!”

 

 

“Á!!!”

 

 

Rầm!

 

 

Một tiếng kêu thảm thiết!

 

 

Ngao Liệt bay thẳng ngoài.

 

 

Lục Nhĩ ngôi băng ở đằng xa, con cá mà Ngao Liệt nôn khi bay .

 

 

Lục Nhĩ chút do dự.

 

 

Cầm con cá lớn lên, chào Lão Đỗ xong thì chuẩn về nhà.

 

 

“Con cá coi như là thù lao của .”

 

 

 

 

“Con khỉ ! Rượu của mày đấy chứ!”

 

 

Hình Thiên hài lòng với rượu của Tôn Ngộ Không.

 

 

“Cuối cùng thì!”

 

 

“Cũng đứa uống rượu bình thường !”

 

 

“Chuyện nhỏ, ngươi cũng xem Lão Tôn là ai!”

 

 

“...Lão Tôn là ai chứ! Ta cả đống chỗ để lấy rượu!”

 

 

Tôn Ngộ Không khách sáo nhận lời khen của Hình Thiên.

 

 

“Á!!”

 

 

lúc hai định cụng ly thêm một nữa thì một tiếng hét chói tai bất ngờ vọng đến.

 

 

Cả hai lên bầu trời.

 

 

Nắng vàng rực rỡ, nền trời xanh biếc, một ngôi băng đang bay vút lên cao.

 

 

“Lạ thật, giữa ban ngày mà cũng băng.”

 

 

“Chắc là của Long Cung , ngôi băng trông giống hệt Ngao Liệt!”

 

 

“Quả hổ danh Long Cung! là lắm tiền nhiều của!”

 

 

thế, đúng thế.”

 

 

--- Chương 85: Những đứa trẻ đáng tin! ---

 

 

“Khiếu Thiên, thật sự chứ?”

 

 

Trong quán cà phê, Dương Tiễn đang chơi game chút lo lắng .

 

 

Anh cần , nhưng Khiếu Thiên thì chứ!

 

 

Đã chín giờ , Khiếu Thiên vẫn còn ở đây chơi game.

 

 

Dương Tiễn chút hoảng!

 

 

Khiếu Thiên của sẽ hư hỏng chứ!

 

 

“Yên tâm , em xin nghỉ của Lão Đỗ .”

 

 

lúc Dương Tiễn bắt đầu suy nghĩ lung tung thì Khiếu Thiên bên cạnh .

 

 

“Thật sự chứ Khiếu Thiên?”

 

 

Dương Tiễn hỏi nữa.

 

 

Anh vẫn chút yên tâm.

 

 

“Không mà.”

 

 

Khiếu Thiên đầu .

 

 

“Em gửi trong nhóm chat .”

 

 

“Tuy là tự quyết định, nhưng cũng coi như xin nghỉ nhỉ?”

 

 

Nghe câu trả lời chắc chắn của Khiếu Thiên, Dương Tiễn cũng thả lỏng.

 

 

Chỉ cần Khiếu Thiên hư hỏng là .

 

 

Anh thật sự sợ Khiếu Thiên trở thành một con ch.ó hư thích dối!

 

 

Vừa nghĩ đến Khiếu Thiên như , nước mắt Dương Tiễn tuôn như vỡ đê, trực tiếp phun khỏi mắt.

 

 

Khiếu Thiên: ???

 

 

“Mình quả nhiên là cún cưng yêu nhất! Chỉ là cùng chơi game thôi mà khiến cảm động đến .”

Loading...