Sau một lúc, cuối cùng  bé nghĩ  cách. Vội vã chạy về chỗ  của , lấy  món đồ ăn vặt mà   giấu lâu nay nhưng  bao giờ nỡ ăn. Sau đó chạy trở  bên cạnh Tiểu Hoa:     "Đây là sôcôla rượu,  ngon đó! Tớ tặng , đừng giận nữa nhé?"
Cậu bé mô phỏng chính xác cách cha  thường xuyên  để  hòa với , khiến Tiểu Hoa trợn tròn mắt, nhưng  kịp trả lời thì cô giáo bất ngờ xuất hiện, giật lấy sôcôla từ tay Vượng Tử.
"Cô   ,   mang đồ ăn vặt đến trường. Sôcôla của em, cô sẽ giữ, nếu  lấy  thì bảo cha  đến đây."
Món sôcôla  dành dụm qua nhiều khó khăn cuối cùng   tịch thu, Vượng Tử "òa" một tiếng  bật !
Tiểu Hoa  bên cạnh thấy  cảm thấy  áy náy, cô bé nhẹ nhàng vỗ vai đối phương, dỗ dành:     "Đừng  nữa, ngày mai tớ tặng  một cái nhé?"
 nước mắt của Vượng Tử cứ thế tuôn rơi như  cần tiền:     "Không ,  còn  chơi với Tiểu Nãi Đường, sôcôla của tớ thì mất, chúng  thật là khổ!"
Lúc , Tiểu Nãi Đường  thấy tiếng  cũng chạy đến, thấy  trai  thế , mắt cô bé đỏ lên.
Sợ cô bạn sắp  theo, Tiểu Hoa vội vàng lên tiếng ngăn cản:     "Là tại tớ sai ,  ? Từ giờ tớ sẽ  giận dỗi nữa! Các  đừng  mà."
Tiếng  của Vượng Tử giống như  nhấn nút tạm dừng, bỗng chốc ngừng :     "Cậu  thật chứ?"
"Ừm, thật mà, tớ   bạn với Tiểu Nãi Đường mãi mãi!"
Tiểu Nãi Đường  lời   chạm đến trái tim, lập tức thể hiện quyết tâm:     "Tớ cũng   bạn  nhất của Tiểu Hoa!"
Thấy họ cuối cùng  hòa thuận trở , Vượng Tử lau nước mắt   nữa, còn về món sôcôla rượu,  bé quyết định sẽ nhờ ông nội giúp đòi !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-356.html.]
Chiều tan học, hai đứa trẻ  nhắc gì về chuyện xảy  ở trường mẫu giáo, nhưng vì cảm thấy   nên cả hai đều yên lặng như chú chim cút.
Đỗ Kiều thấy chúng ngoan ngoãn như ,  khỏi cảm thán rằng  Tần Thiệu Diên ở nhà thật , các con trở nên hiểu chuyện hơn.
Cả gia đình bốn   trở về tứ hợp viện mà  đến khu quân đội thăm ông lão Tần. Mấy ngày  gặp ông nội, Vượng Tử và Tiểu Nãi Đường đều  nhớ ông lão, nhưng chúng ít khi đến khu quân đội nên cảm thấy  thứ đều lạ lẫm,  dám chạy nhảy.
Có hàng xóm thấy họ trở về, đều chào hỏi, nhất là khi thấy hai đứa trẻ trắng trẻo mũm mĩm đều thích thú  ngớt.
"Ôi! Chúng  lớn thế   ư? Trông thật đáng yêu!"
Mỗi khi như , Vượng Tử và Tiểu Nãi Đường đều lễ phép chào hỏi  , còn  nhận một  đồ ăn vặt.
Trên đường về nhà, túi của hai đứa trẻ chứa đầy kẹo. Vượng Tử đếm  kẹo trong túi, lấy  hai viên để Tiểu Nãi Đường tặng cho Tiểu Hoa.
Đó là lời hứa của ,  bé  giữ lời.
 lúc , một con ch.ó lớn màu vàng   từ  lao tới hai đứa trẻ, may mắn Tần Thiệu Diên nhanh chóng ôm lấy chúng.
Con chó nhe răng, lấy tư thế tấn công, sủa lên "gây gâu" về phía Tần Thiệu Diên, khiến các em bé lập tức  thét lên!
Đỗ Kiều cũng  dọa, cô định tìm thứ gì đó để đuổi con ch.ó , nhưng   ngăn :     "Đừng động, cẩn thận nó cắn!"
Nếu con ch.ó  dại thì sẽ  rắc rối.