"Sếp, bệnh của   giờ  đỡ nhiều,     tốn kém thế?"
Tưởng Vệ đặt đồ lên bàn, thản nhiên :     "Tuổi của thím  cao, nên ăn thêm chút đồ  để bồi bổ, các  cứ giữ lấy ."
Lúc , Đỗ Nguyệt Ảnh  thấy tiếng động  ,  thấy  , trong lòng vui mừng khôn xiết! Nhìn thấy đống đồ ăn  bàn, càng quyết tâm  gả cho đối phương.
Cô  chủ động rót nước cho Tưởng Vệ,  đó nở nụ  mà  cho là  nhất:     "Đồng chí, mời  uống nước."
Vì vẫn còn tức giận, Tưởng Vệ chỉ "ừ" một tiếng, thậm chí  chịu  cô  một cái. Đỗ Nguyệt Khê thấy tình hình, vội vàng đẩy Đỗ Nguyệt Ảnh trở  phòng, sợ cô    điều gì đó ngu xuẩn.
"Chị đẩy em  gì ? Em chỉ  rót nước, chẳng  gì  hổ cả."
"Chị   với em , Tưởng Vệ   yêu,  em  chịu ?"
"Chỉ cần họ  kết hôn, em vẫn  cơ hội, dù  em  chọn  , chị giúp em ." Đỗ Nguyệt Ảnh  giấu giếm ý đồ của , cô  nhận  Tưởng Vệ   với gia đình , nếu Đỗ Nguyệt Khê  mối,  lẽ việc  thực sự  thể thành công.
"Em điên  ? Chị  thể giúp em!" Đỗ Nguyệt Khê cố gắng hạ thấp giọng, mặt đỏ bừng:     "Anh rể của em  , hai ngày nữa sẽ sắp xếp cho em một cuộc gặp mặt, bỏ ý nghĩ về Tưởng Vệ ."
Có  Tưởng Vệ,   Đỗ Nguyệt Ảnh còn để ý đến những con cá nhỏ?
Cô  khoanh tay  ngực, thẳng thừng đe dọa:     "Nếu chị  giúp ,  sẽ  tìm Đỗ Kiều, lúc đó xem chị   ?"
Cho đến nay, cô     bạn qua thư là ai, chỉ   đó   với Đỗ Nguyệt Khê, thậm chí cả chồng cũng là  đó giới thiệu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-132.html.]
Đỗ Nguyệt Khê tái cả mặt, giọng run rẩy:     "Trong thời gian ,   chiều cô, cô  đối xử với  như ? Chúng  là chị em ruột!"
Nghe chị   , Đỗ Nguyệt Ảnh bắt đầu bộc lộ sự bất mãn trong lòng:     "   gì với chị? Nếu    giúp đỡ, chị sẽ sống  như  hả? Kết quả là chị vỗ m.ô.n.g  mà  quan tâm đến , chị coi  là chị em ?"
Chính lúc hai  căng thẳng như kéo căng cung, Cao Quân gõ cửa:     "Tiểu Khê, sếp của  sắp  , em  tiễn một chút ?"
"Ừ, em sẽ  ngay." Đỗ Nguyệt Khê hít sâu một  để lấy  bình tĩnh,  mặt  hiện lên nụ  nhẹ nhàng.
Chị   Đỗ Nguyệt Ảnh,  còn vẻ hoảng hốt nữa:     "   một  nữa, cô  cho rõ. Tưởng Vệ   là đối tượng cô  thể mơ tưởng, mau thu  cái suy nghĩ đó và  xem mắt trong hai ngày tới."
"Nếu cô  tìm Đỗ Kiều,   ngăn, nhưng liệu cô   chấp nhận cưu mang cô  thì  là chuyện khác. Nếu cô dám ,   quan tâm."
"..." Đỗ Nguyệt Ảnh  xong, mặt mày u ám, buộc  thừa nhận câu cuối cùng  trúng phóc  điểm yếu của .
Nếu cô  và Đỗ Nguyệt Khê  mâu thuẫn, mà Đỗ Kiều   giúp đỡ, thế thì cô  chỉ  thể ngoan ngoãn xuống nông thôn.
Bây giờ,   mái hiên, cô  chỉ  thể cúi đầu...
——
Thời gian trôi qua nhanh chóng, một tháng rưỡi  qua .
Bụng Đỗ Kiều  lớn lên nhiều, nhưng khẩu vị   hơn. Đặc biệt là thích ăn thịt,  cách chế biến đều thích.
Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, cô    mang song thai, điều  khiến Dương Xuân Mai vô cùng hạnh phúc, gặp ai đều  khoe một chút.