Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1396: Bạn cùng bàn.

Cập nhật lúc: 2025-10-22 14:31:11
Lượt xem: 104

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dì Lục Tĩnh – từng vì ăn kiêng mà “ăn cỏ” ba tô lớn, đó đóng đinh “cột hổ” – lúc : …

Ờ… ờ thì cũng cần học theo dì nha!

mà bà cũng ăn bò hầm lắm chứ! Thế là bà nghiêm túc gật đầu:

“Kiều Kiều , thường đường xa mệt mỏi, dày cũng yếu, ăn thịt dễ đầy bụng khó tiêu lắm. Con trộn cho bạn một tô rau là . Dì cách đó, để dì phụ con.”

Thật ạ?

Kiều Kiều tròn mắt bà bằng ánh mắt ngây thơ, đầy tin tưởng, mà Trương Yến Bình bên cạnh cũng gật đầu đồng tình.

Không họ tiếc thịt nhé, mà là cái hũ bò hầm , họ chính mắt thấy chỉ mấy miếng bắp bò thả thôi!

Tính xem nhà bao nhiêu

Ngần thịt, mà đủ ăn chứ? Mà dù ăn hết, sáng mai kẹp bánh mì chẳng ngon hơn ?

Cái bạn học của Kiều Kiều , nửa đêm tới, thôi thì đừng khiến cả nhà thèm thịt nữa, để mai hãy ăn.

Kiều Kiều thật sự bắt đầu tin !

May mà Tống Đàm kịp nghĩ , dù gì đối phương cũng là bạn học đầu tiên của Kiều Kiều, nên đành bất lực :

“Ông chú Bảy, cắt sẵn cho bạn Kiều Kiều một đĩa bò hầm ạ. Nhà hôm nay còn hầm bò nạm, xào bò, trộn bò nữa mà, đủ ăn hết đấy.”

Kiều Kiều “a” một tiếng, ngẩng đầu lên: “Có thịt ? Em bảo bạn tối nay ăn chay đó.”

Chưa kịp để Tống Đàm đáp, điện thoại Kiều Kiều bắt đầu rung bần bật.

Thao Dang

[!!!]

[???]

[Cái gì mà ăn chay? Bò ăn cỏ, ăn bò, chẳng là ăn chay ?!]

[Bảo bối ! đang tuổi dậy thì đó! ăn khỏe uống khỏe, ăn cỏ đủ sức!]

[Kiều bảo! Mau!!! Đồng ý cho một phần thịt , sắp lên máy bay !!]

Tin nhắn đó dứt, điện thoại im lặng một hồi lâu.

Kiều Kiều màn hình, cả đời từng nhận tin nhắn nào đầy cảm xúc như , thấy… kỳ lạ mà thú vị lắm.

Cậu chậm rãi gõ chữ:

“Ban đầu định trộn rau cho , nhưng chị …”

Còn kịp gõ xong, điện thoại rung dữ dội:

[ nâng hạng vé ! Ban đầu vì tiết kiệm tiền tiêu mà mua vé hạng phổ thông, cất cánh cấm mạng luôn!]

[Bảo bối ! mang cho cả đống mô hình đó!]

[Kiều bảo! là bạn học của nha! Nếu bàn học đủ rộng, còn thể bạn cùng bàn với nữa đó!!!]

[Bạn cùng bàn mà ăn chay là !!!]

Kiều Kiều ngẩn , gõ tiếp thế nào nữa.

Cậu chằm chằm điện thoại, đó thở dài thật sâu:

“Thầy Tần, bạn học dùng dấu câu lung tung như ạ?”

“Dấu chấm than thể gõ liền tù tì mấy cái một lúc ?”

Cậu chìa màn hình , Tần Quân phì , nhịn mà đáp lạc đề:

“Bạn học của em đúng là hoạt bát thật.”

Rồi thêm:

“Trong bài nghiêm túc thì dĩ nhiên dùng dấu câu đúng chuẩn, nhưng đây là nhắn tin, nếu đối phương ngại thì cả. Còn nếu em thấy khó chịu, thể góp ý nhẹ nhàng với bạn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1396-ban-cung-ban.html.]

Kiều Kiều suy nghĩ một lát, chợt thấy thú vị:

gõ thêm mấy dấu nữa, cảm xúc như gấp gáp thật , em ngại ! Với cả, để dành thịt cho , vì em bạn cùng bàn với .”

Trương Yến Bình tròn mắt, to đến nỗi mắt cũng nheo :

“Em cắt thịt thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc bạn cùng bàn của nhé!”

Bác sĩ Tiểu Quách bên cạnh liếc bạn trai , nhịn mặt , tạ ơn trời, may mà bạn mới của Kiều Kiều đến lúc nửa đêm, chứ nếu đối diện gương mặt rạng rỡ thế ngay bàn ăn, chắc còn chẳng dám đưa đũa lên nữa.

Còn Kiều Kiều thì hoảng hốt, trái còn nghiêm túc: “ mà em bạn cùng bàn vui hơn một chút cơ!”

Lời khiến ngay cả Tần Quân cũng nhịn thở dài: “Có thể dạy học trò như Kiều Kiều, xem đúng là một danh sư .”

… danh sư cũng nỗi khổ của danh sư.

Ví dụ như mùa xuân năm nay, chẳng nổi vài nghìn cân cỏ đậu tím gửi về quê, vì đến lượt nữa. Ông chủ Thường giá cao, vung tay một cái bao trọn hết. Còn bên Tần Quân, do vận chuyển đường dài khiến chi phí tăng, nên cũng thể trả giá cao hơn .

Giờ phút , Tần Quân nhăn mày buồn bực: “Mẹ bắt đầu dò hỏi , còn đích đến xem xét, bàn chuyện hợp tác nữa cơ.”

Trương Yến Bình khựng một chút, đó phá lên khoái trá: “Ha ha ha, giấy bọc nổi lửa nhé!”

Tần Quân: … Có một đối tác như thế , đúng là là phúc, là… kiếp nạn.

Anh bình thản : “Cũng may, vốn khởi nghiệp là tài trợ, cần . Còn phần của thì , Yến Bình?”

Trương Yến Bình thua .

Vì dù dì cả ăn buôn bán, nhưng tính tình cực kỳ cẩn trọng, bà cho rằng con trai mở homestay ở quê chắc chắn là lỗ sạch, nên tiền “tài trợ” chỉ ít, mà còn

Hai bên so sánh, lập tức thấy đau thương hiện rõ mặt Trương Yến Bình.

Tống Đàm lúc mới : “Thầy Tần, nếu cha thầy sang bàn chuyện hợp tác thật, thì bên thể c.ung cấp nhiều , thầy đó, và ông chủ Thường thỏa thuận .”

“Không .” Tần Quân cũng thấy đau đầu: “ tạm thời về nhà, cũng để họ chuyện dạy ở trường tư nữa. bên nhà đang ăn phát đạt, nhất thời họ cũng khó rảnh mà sang. còn thời gian để thuyết phục.”

May mà khu homestay xây xong, tiền đầu tư cũng bỏ hết . Với tính toán ăn của cha , khi vốn thu hồi thì họ chắc chắn sẽ cho rút tay sớm.

Vậy là còn lý do để trì hoãn.

Người thầy như Tần Quân nhanh nghĩ đối sách.

Lúc , Lục Xuyên bưng món ăn c.uối cùng, chính là món mà cả bàn mong ngóng: thịt bò hầm.

Thịt cắt lát đều tăm tắp, bên phủ lớp dầu đỏ ấm nóng và rắc thêm rau mùi xanh tươi, mùi thơm nồng lan , ánh mắt đều dán c.h.ặ.t đó, rõ ràng ai cũng chuẩn tay”.

Chỉ ông chú Bảy là ý, sang với đầu bếp Tưởng:

“Thời gian hầm ngắn quá, thịt bò chắc ngấm . Giờ vớt uổng.”

,” đầu bếp Tưởng chỉnh đôi đũa, giọng đầy chuyên nghiệp: “Nhìn màu còn thiếu chút nữa. À, chẳng gói gia vị t.h.u.ố.c bắc đặc chế ? Món ngửi thấy mùi thuốc, chẳng lẽ gói vẫn vớt ?”

Rồi tay như chớp, nhanh gọn gắp một lát bò đưa miệng.

Vừa cắn, vị cay đậm của ớt hòa cùng hương thơm đặc trưng của rau mùi, thêm miếng thịt bò mềm chút mằn mặn, mỗi nhai đều khiến cảm nhận hương vị độc đáo

Bác sĩ Tiểu Quách nhét đầy miệng, vội thanh minh rằng chỉ đến “ăn ké”:

“Cái gói gia vị t.h.u.ố.c bắc đó ủ đủ 24 tiếng mới vị, trong đó tỷ lệ quân – thần – tá – sứ phối hợp cực chuẩn, ăn còn bổ khí huyết nữa đó!”

“Ông chú Bảy, đêm nay tuyệt đối đừng cắt thịt thêm nha, trẻ con đang tuổi lớn, ăn đồ bổ quá dễ nóng đấy.”

Ông chú Bảy cũng cúi đầu ăn, ngẩng :

chỉ hầm một miếng thôi, ăn thêm cũng chẳng mà ăn. Để mai cùng nếm thử, tiếc thịt, mà là gói gia vị mùi thế nào, sợ phí mất.”

Ông nếm cẩn thận công thức lão vị bí truyền của , gật đầu hài lòng:

“Ngon lắm!”

 

 

Loading...