Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1390: Khó xử.
Cập nhật lúc: 2025-10-15 16:05:56
Lượt xem: 123
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thật chuyện hỏi bí thư Tiểu Chúc thì lẽ hợp lý hơn, vì cô hiểu rõ tình hình thực tế và cách việc ở địa phương.
bí thư Tiểu Chúc chuyên về công tác dân sinh, còn ông chủ Thường thì giỏi trong chuyện buôn bán và nắm bắt lòng . Tống Đàm chỉ là chợt nhớ đến nên mới thuận miệng hỏi thử.
Câu hỏi , ông chủ Thường suy nghĩ nghiêm túc. Sau một hồi trầm ngâm, mới mở miệng:
“Chỗ các cô từng đến vài . Theo thấy, phong khí chung của làng khá đó. Hơn nữa vì ở vùng núi, mấy chuyện tông tộc nhà thờ tổ tiên gì đó hình như cũng chẳng coi trọng lắm, đúng ?”
Tống Đàm gật đầu.
Không chỉ là “ coi trọng”, mà thể là “lấy con gốc” luôn thì đúng hơn.
Thao Dang
Chỉ cần cách trong nhà đốt vàng mã dịp Thanh Minh là . Nơi khác coi việc cúng tế khuất quan trọng chẳng khác gì tiếp đãi sống, còn ở đây thì ai cũng hướng về c.uộc sống hiện tại. Dĩ nhiên, việc cần thì vẫn , chẳng hạn như khi mất thì vẫn mời đạo sĩ đến lễ.
Thêm nữa, tuy trong làng cũng vài bất hiếu, nhưng xét về tổng thể, so với mười dặm tám làng xung quanh thì nơi vẫn thuộc loại nếp sống . Còn tông tộc, họ hàng, nhà thờ… thì khỏi , .
Tống Đàm giải thích:
“Dân làng phần lớn là đời chạy nạn đói và lũ lụt từ khắp nơi đến đây, quê gốc chẳng ai giống ai, họ cũng đủ loại, nên chẳng tông tộc nào lớn mạnh cả.
Khi chỉ mong sống sót, dần dần cũng chẳng còn giữ nhiều quy củ nữa.”
Cũng may, việc đó mang ít lợi ích, ít nhất làng cô thói trọng nam khinh nữ như nơi khác… dù thì, đó cũng là so sánh mà .
Ví dụ như thím Liên Hoa, nếu bà thật sự ly hôn, thì khi bí thư Tiểu Chúc đến, xin đất ở còn khó lắm.
Ông chủ Thường gật gù:
“Cô xem, ở mấy vùng ven biển , khi ăn phát đạt, họ thường về quê sửa từ đường hoặc lập nhà thờ tổ, coi như một cách báo đáp quê hương, cũng là gắn kết tình làng nghĩa xóm.”
“ đoán cô thích mấy chuyện hình thức đó … Giờ từ thiện cũng khó lắm. Như chuyện đường chẳng hạn, nếu cô bỏ tiền mà chính quyền công nhận, thì chắc cảm ơn cô, thậm chí còn phạt tiền.”
“Còn vấn đề giao thông nữa… nhớ chỗ cô chỉ một chuyến xe buýt mỗi ngày chạy qua làng. Nếu cô quyên tặng hai chiếc xe để mở thêm tuyến riêng thị trấn thì đúng là việc , nhưng mà…”
Anh dừng tiếp:
“Lỡ mà t.a.i n.ạ.n giao thông, liệu tìm đến cô để đòi trách nhiệm ? Rồi mấy trong làng hiện đang chạy xe riêng kiếm sống, họ ảnh hưởng ?”
Ông chủ Thường phân tích từng điểm một, Kiều Kiều và Lục Xuyên đều im lặng lắng .
Lục Xuyên thì mở mang thêm đầu óc, còn Kiều Kiều, tuy nhiều chỗ chẳng hiểu mấy, vẫn cố ghi nhớ hết.
càng thì càng thấy… khó quá.
Vì đúng là công việc trong làng khó ! Sơ sẩy một chút là thể chê trách cả hai bên.
Đến đây, ông chủ Thường cũng hiểu vì Tống Đàm tiền trong tay một thời gian mà vẫn bắt tay gì, bởi thật sự khó mà nổi!
Có những việc bí thư Tiểu Chúc thể thực hiện vì phía chính quyền ủng hộ, còn cô thì .
Anh suy nghĩ lâu, c.uối cùng chỉ thể :
“Giờ trong tay cô chắc cũng chỉ tầm mười mấy, hai chục triệu thôi, tiền nhiều . Việc , là tạm gác .”
“Nếu báo đáp làng xóm, cách thỏa nhất theo nghĩ, là trả lương cho bà con cao hơn một chút, nhưng chuyện cô tuyệt đối đừng tự ý , nhất định bàn kỹ với bí thư Tiểu Chúc nhé!”
Ông chủ Thường, đúng là đạo lý riêng của một ăn kinh nghiệm.
“Ví dụ như nhân viên trong nhà hàng của , bây giờ tuy ai nấy đều bận tối mắt, nhưng dù là bình thường nhất, lười nhất thì mỗi tháng cũng hơn 5000 tệ.”
“ lương cứng chỉ 3000 thôi.”
“Thứ nhất, 3000 lương cơ bản cộng thêm 2000 tiền thưởng, so với trả thẳng 5000 cố định, thì mức độ chủ động của nhân viên sẽ khác hẳn.”
“Thứ hai, nếu chỉ 3000 lương cơ bản mà trừ thưởng, họ sẽ buồn nhưng thường cố gắng hơn. Còn nếu trả thẳng 5000, trừ tiền, thì tám chín phần mười sẽ chấp nhận nổi.”
“Cái chúng – những chủ – bóc lột ai , mà là quy luật quản lý nhân sự giới hạn hợp lý. Giống như mấy làng bên trả công 200 tệ một ngày, cô trả 300, chỉ cần thêm vài hôm thôi là bắt đầu rắc rối: làng khác sẽ bàn tán, còn trong làng 300 bảo cô dại, hoặc hỏi trả thêm nữa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1390-kho-xu.html.]
“Tất nhiên, là thể trả cao hơn, chỉ là phần dư nên tính theo dạng tiền thưởng thì hơn.”
Những lý lẽ đó, Tống Đàm đều hiểu cả.
Thực , hiểu rõ nhất chính là Ngô Lan và Tống Tam Thành. Dù họ diễn đạt bằng lời, nhưng sự từng trải và khôn ngoan thực tế.
Ông chủ Thường dặn dò xong, thêm:
“ tạm thời cũng nghĩ ý tưởng nào , để hỏi thêm mấy khách hàng phát tài từ sớm, xem họ thế nào.”
Tống Đàm gật đầu. Ông chủ Thường vốn còn nán một lát, nhưng thấy ba họ ăn yên tĩnh, ai mở lời, đành lưu luyến dậy cáo từ.
Vừa khỏi, Lục Xuyên liền bật :
“Hóa đây là nông cạn quá. Cứ lo hai nỡ tiêu tiền, nỡ hưởng thụ c.uộc sống. Trước rõ ràng khổ đến mức .”
Khổ thật.
Cả đời vất vả của Ngô Lan và Tống Tam Thành, tuổi thơ thiếu thốn của Kiều Kiều, tuổi trẻ sớm trưởng thành của Tống Đàm, những năm học mang cơm từ nhà bạn bè coi thường…
Tất cả những điều đó, đều trải qua, hiểu rõ cảm giác khi tiền, đến cả lòng tự trọng cũng trở nên rẻ mạt.
giờ Tống Đàm hỏi chuyện “hồi đáp quê hương”, mới nhận , nông cạn chính là .
Tống Đàm nghĩ :
“Tiêu tiêu là thói quen sống của mỗi . Em chịu chi là vì em chẳng ham mua sắm nhiều, mà thể kiếm tiền. Với cả, cũng thiếu tiền.”
“Huống hồ em mới hỏi thôi, tiêu gì . Anh hằng năm cũng quyên góp liên tục đấy thôi.”
Khóe môi Lục Xuyên nở nụ , ánh mắt dịu dàng như chứa cả vầng mềm mại.
Kiều Kiều bên hai , bỗng sững sờ.
Một lát , nghiêm túc hỏi:
“Là quyên góp cho làng ạ? Vậy em cũng quyên góp hả?”
“Không cần.” Tống Đàm lập tức từ chối:
“Không bệnh tật gì thì quyên góp gì. Hơn nữa, trong làng còn hồi nhỏ từng bắt nạt em đó, cần quyên cho họ.”
“Với , lương của em cũng cao.”
“Ồ.” Kiều Kiều gật đầu nghiêm túc:
“Em kiếm tiền thật vất vả mà!”
Nghe , Lục Xuyên và Tống Đàm đều bật , gắp cho thêm một miếng cà tím chiên:
“ , cực khổ lắm! Em ăn thêm !”
Kiều Kiều vui vẻ nheo mắt:
“Chị ơi, món cà tím chiên chua ngọt nè, ngon quá! Mai em về cho chị ăn nhé!”
Tống Đàm liền từ chối ngay:
“Chị thích vị chua ngọt. Khi nào thịt bò, em thử lấy cà tím khô năm ngoái hầm với thịt bò xem !”
“À đúng , Kiều Kiều, hỏi thử mấy bạn mới xem họ ở khách sạn nào. Nếu tiện đường thì lúc về chở họ cùng luôn.”
Có thể họ đặt phòng gần khu vực công viên động vật, vì sáng nay bọn họ đến đó sớm thế mà.
Kiều Kiều gật đầu:
“Dạ ! Em hỏi ngay đây!”