Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1389: Hồi đáp thế nào đây?

Cập nhật lúc: 2025-10-15 16:05:55
Lượt xem: 128

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kiều Kiều hỏi với vẻ ngây thơ đến mức ông chủ Thường suýt đập bàn ròng, gương mặt mỗi ngày một tròn trĩnh của lúc tràn đầy vẻ bi ai:

“Kiều Kiều , một quý nhà các bán cho bao nhiêu cây rau diếp chứ?”

Đến lượt Kiều Kiều im thin thít.

Cậu rõ, giá mà ông chủ Thường mua cao, nhưng chị gái vẫn bán hết cho ông . Những lý lẽ về ăn hiểu mấy, chỉ rằng phần lớn rau diếp đều bán cho bạn bè của .

Thế nên thầy giáo Kiều Kiều thấy… chột .

Thao Dang

Về khoản năng ứng biến, đương nhiên đấu “gian thương”, nhưng Lục Xuyên thì mỉm :

“Chúng bàn về chuyện giá cả của . Đối tượng khách hàng khác , mua từ chỗ chúng định giá thế nào là quyền của .”

Nói cho cùng, nếu tính kỹ thì chẳng mỗi nông dân đều thể kiện siêu thị ?

Hơn nữa, xét về đối tác ăn, bản ông chủ Thường cũng gì đáng chê.

Nghe lời , ông chủ Thường cảm động đến mức suýt rơi lệ! Lập tức nhân cơ hội hỏi tiếp:

“Thế… mấy con heo, bò, dê, gà, vịt, ngỗng , mỗi ngày thể c.ung ứng cho ?”

Câu hỏi đấy.

Thật Tống Đàm cũng đang bắt đầu tính đến chuyện bò dê , heo thì , con heo nái Đại Bạch vẫn đang chửa, còn con Hương Hương thì vẫn heo giống, mấy con heo con thì còn nhỏ xíu!

Chỉ bò dê là hơn, nhiều con lúc mua về trưởng thành. Dạo vài con dê đực càng lúc càng ngông c.uồng, chỉ suốt ngày húc húc leo núi mà còn lén tấn công từ phía mỗi khi Trần Khê dọn chuồng.

Cái hình to khỏe , chỉ cần cúi đầu, nhún chân một cái, húc một phát là loạng choạng! Lần còn may ngã, đó nhờ Tiểu Thập với Tiểu Thập Nhất canh nó mới chịu ngoan ngoãn. lỡ mà ngã gãy xương thì phiền toái lắm.

Mà lý do nó “đánh lén” hả… khi là vì Trần Khê bây giờ luyện tay nghề cắt “trứng dê” cực khéo, nhanh gọn gàng!

Tình hình tuyệt đối thể để kéo dài!

Thế nên Tống Đàm dứt khoát:

“Thế , mỗi tháng một con bò, một con dê. Trước khi g.i.ế.t sẽ cân ký, tính theo trọng lượng cả con. Giá thì đến lúc đó hãy bàn tiếp.”

Đợi họ về thử hương vị mới định giá cụ thể.

Ông chủ Thường mừng rỡ như bắt vàng! Còn quan tâm gì “cân cả lông cân thịt” nữa chứ, tiền với bây giờ chẳng vấn đề, quan trọng là c.uối cùng cũng ăn thịt! Mà giờ là mỗi tháng một con, lên một tuần, thậm chí một ngày một con thì ? Phải mở đường !

Thế là hăng hái :

“Vậy… bên cô mổ thịt bên ? còn giấy phép, chắc gấp đây.”

Tống Đàm còn lên tiếng thì Kiều Kiều nhanh nhảu:

“Nhà ! Nhà mổ! Nhà mổ bò đau ! bàn với Trần Trì , học giỏi, khỏe, tay nhanh lắm! Ông chú Bảy còn khi mổ thể cho bò uống rượu gạo nữa, như nó sẽ say say thấy đau !”

Anh gần như gào lên:

“Còn dám nhà chẳng gì… đến rượu gạo mà cũng cho bò dê uống !”

Tống Đàm thì lòng cứng như đá, chỉ đáp gọn gàng:

“Gạo còn nhiều.”

“Với , chẳng cũng rượu đó ?”

Mấy mẻ rượu mua hết sạch, giờ còn giả vờ nghèo! Nhìn kể khổ với Kiều Kiều mà tội nghiệp quá, ai mà đang âm thầm hốt bạc.

Tống Đàm hỏi:

thấy mạng vài đ.á.n.h giá về quán , chẳng ai nhắc đến chuyện rượu cả? Không lẽ bán ?”

Ông chủ Thường, vốn là tay gian thương lão luyện, lập tức vẻ điềm đạm tự tin:

“Loại rượu ngon như thế, thể bày bán lặng lẽ chứ? đang chuẩn tổ chức một buổi tiệc thử rượu riêng, chỉ gửi thư mời cho khách chọn, mở hẳn một buổi ‘thưởng rượu trắng’ đặc biệt.”

“Cô để sẵn mấy suất cho ? Khách mời tới chỉ ăn tiệc tại nhà hàng, mà khi về còn tặng một hai chai rượu kèm theo thư mời nữa.”

Anh nâng cằm, nở nụ tự tin nhưng vẫn giữ vẻ khiêm tốn:

“Cũng nhờ phúc của cô, giờ Trường Lạc Cư của chúng , ở Sơn Thành cũng chút danh tiếng đấy.”

Hay lắm! Hay thật đấy!

Đến cả Lục Xuyên cũng dừng tay múc canh, khỏi tròn mắt thán phục.

Anh nghĩ một lúc mới bật :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1389-hoi-dap-the-nao-day.html.]

“Ông chủ Thường , dù chỉ bán nguyên liệu bình thường, sự nghiệp của sớm muộn gì cũng sẽ phát đạt thôi.”

Ông chủ Thường xong, rạng rỡ như hoa nở:

“Làm gì ! Bán nguyên liệu bình thường thì mất bao nhiêu năm mới leo lên hàng ‘thương nhân bình thường’ chứ! Còn bây giờ, cũng thấy phong độ ngút trời!”

Lúc , Kiều Kiều giơ tay:

tặng cho Dương Chính Tâm một thiệp mời ạ? Anh từng ăn đồ nhà nấu .”

“Được chứ!” Ông chủ Thường hào phóng đáp. “Còn thêm ? lấy cho thêm vài tấm nữa!”

Kiều Kiều nghĩ ngợi, bạn bè chẳng nhiều, mà xa thì tốn tiền, chỉ Dương Chính Tâm là khá giả. Rồi hỏi thêm:

“Vậy thể để một tấm phần thưởng rút thăm trong buổi livestream ?”

“Hở!”

Không , chuyện tuyệt đối !

Ông chủ Thường lập tức căng thẳng:

“Kiều Kiều , keo kiệt , thể cho tám tấm mười tấm cũng , tặng ai tùy ý. tuyệt đối đem lên livestream phần thưởng! sợ lắm, lỡ khán giả của đến đây, kịp ăn nhào vô đòi đ.á.n.h thì !”

Anh mặt khổ:

“Hồi bọc đồ mang , mấy trúng trong livestream đúng ?!”

Anh cực khổ giữ kín bí mật nguồn hàng, tuy rằng nhờ livestream nên bí mật cũng coi như chẳng còn mấy, nhưng may mà dân mạng giúp giữ kẽ kỹ, chẳng dám liều thêm chút nào nữa.

Lúc , Lục Xuyên lên tiếng:

“Cho ba tấm chứ?”

Rồi sang giải thích với Tống Đàm:

“Một tấm cho biên tập, một tấm cho trong giới từng hợp tác, còn một tấm quà bốc thăm cho độc giả.”

Tống Đàm vốn chẳng bận tâm mấy chuyện , chỉ gật đầu. Nhìn ông chủ Thường ánh mắt đầy mong đợi, cô suy nghĩ hồi lâu cũng chẳng nên tặng cho ai, c.uối cùng đành lắc đầu.

Lục Xuyên nhắc khẽ:

“Hay là hỏi thử bí thư Tiểu Chúc xem?”

Ông chủ Thường thì mừng như mở cờ trong bụng, chỉ mong Tống Đàm nhận thêm cho thật nhiều!

Lúc vung tay thật mạnh:

“Không cần hỏi! Đến lúc tổ chức xong gửi thẳng cho cô mười tấm! Cô tặng ai thì tặng, yên tâm, buổi tiệc của chúng sẽ quá phô trương, nhưng tuyệt đối sang trọng, thể diện khỏi bàn!”

Rồi hỏi dồn:

“Thật sự chuẩn thêm cho bạn bè vài tấm nữa ?”

Tống Đàm nghĩ ngợi, trong nhà hầu hết đều thật thà chất phác, chẳng hợp với mấy buổi tiệc kiểu , đến chuyện xa sang tỉnh khác.

Còn bạn bè thì…

Thật khéo, cô quên quá nhiều. Giờ ngoài Hoắc Tuyết Doanh, vẫn giữ liên lạc từ khi cô mới xuyên về, thì chỉ còn Ngô Thiến Thiến giàu là khiến cô nhớ rõ.

Tết vốn buổi họp lớp, nhưng cô lười nên cũng từ chối luôn.

Thế là cô lắc đầu:

“Không cần , như , mười tấm là đủ . Khi nào cần sẽ liên hệ thêm…”

Nói , ông chủ Thường vẫn đang ánh mắt khẩn cầu mà khỏi bất lực. Làm chủ đến mức , vẫn thể dày mặt mà cầu xin, đúng là hổ danh “thương nhân lớn” thật.

c.uối cùng cô bật , :

“Yên tâm, khi nào thứ sẽ gửi cho .”

Người giàu lên nhờ bản lĩnh của họ, còn cô… hiện giờ ngoài việc giữ c.h.ặ.t khoản tiết kiệm, thì cũng chẳng bao nhiêu kinh nghiệm ăn.

Sau khi nghĩ ngợi một chút, Tống Đàm bèn hỏi:

ở quê, thu nhập cũng xem như . Gần đây nghĩ gì đó để báo đáp làng xóm… Ông chủ Thường, kinh nghiệm gì ?”

 

 

Loading...