Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1388: Quán chay toàn phần.
Cập nhật lúc: 2025-10-15 16:05:54
Lượt xem: 129
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nếu là đây, khi bát nước cơm bưng lên, lẽ ai nấy còn phàn nàn đôi câu: “Suất ăn gia đình hơn một nghìn tệ mà mở màn chỉ hai dĩa đồ nguội với một thau nước cơm? Trên đời chắc chẳng nhà hàng nào ‘ đáng tin’ hơn nữa !”
lúc , mấy cô gái nhớ bữa trưa, những món ăn thì bình thường, thậm chí còn là đồ ăn thừa hâm bằng lò vi sóng, mà hương vị ngon đến mức đảo lộn trải nghiệm ẩm thực đây của họ.
Có thể thấy, đời , cái gì đắt đều lý do của nó.
Vì , khi nước cơm dọn , chụp hình xong xuôi, cả nhóm liền lập tức cầm vá múc chén.
Phải là một ngày mệt mỏi, đang c.uối xuân còn se lạnh, mà thưởng thức một bát nước cơm trắng sánh nóng hổi, dù chỉ là nước nấu từ gạo, thấy một hạt cơm nào, nhưng khi uống thật sự thấy dễ chịu vô cùng.
Từ cổ họng đến dày đều xoa dịu, cả như thư giãn.
Hơn nữa…
Thao Dang
“Thơm thật đấy!”
“Ừ! Mùi gạo ngọt dịu, mà hấp dẫn hơn cơm nhà nấu nhiều!”
“Wow, ăn thử món khai vị tặng kèm !”
“Rau diếp trộn nguội với cà rốt sợi ngon quá! Chua chua, giòn giòn, vị vặn cực kỳ!”
Đầu bếp nơi đây đúng là khéo tay, sắc – hương – vị đủ cả, tất nhiên ngon hơn hẳn cơm hộp hâm buổi trưa! Ba cô gái ăn mà vui mừng khôn xiết:
“Quả nhiên, tiền bỏ đúng chỗ thì chẳng uổng chút nào!”
“Ngon thật sự luôn đó!”
“Ăn ít thôi, món gọi thêm ! Ủa, nhớ lúc ăn thịt nướng, mấy món gọi thêm thoải mái cơ mà!”
“Cái gì cũng , chỉ điều keo quá thôi…”
Ba ríu rít trò chuyện, bỗng giọng gọi bên cạnh:
“Phục vụ, cho thêm hai đĩa món khai vị nữa.”
Lập tức, ánh mắt trong phòng đều đổ dồn sang.
Không tò mò chuyện khác, mà là xem xem, phục vụ mang thêm thật . Nếu gọi thêm, họ cũng định gọi hẳn mười đĩa tám đĩa về chia .
cô phục vụ chỉ tươi lễ phép:
“Thưa quý khách, món khai vị là tặng kèm với nước cơm, nên thể phục vụ thêm miễn phí ạ. Quý khách gọi riêng thêm một phần ?”
Người sầm mặt:
“Đồ ăn đắt thế mà còn gì. Còn cái rau diếp, cà rốt thì gì quý ? Thế mà cũng tiếc cho thêm, đúng là keo kiệt hết mức!”
“ đó!” Người cùng cũng phụ họa:
“Cái mà cũng tính toán, thỏ trong sở thú còn cho ăn đồ ngon hơn!”
Cô phục vụ rõ ràng quá quen với những tình huống như , nét mặt hề đổi, dịu dàng đáp:
“Nguyên liệu của nhà hàng chúng đều là hàng đặc biệt c.ung ứng, ngoài chợ thông thường mua , giá nhập thật sự cao ạ. Mong quý khách thông cảm, vì chi phí vận hành của nhà hàng quy mô lớn như thế mỗi ngày đều cao, món thật sự thể tặng thêm . Nếu thể tặng, chúng chẳng ‘tiếc’ chút rau củ , quý khách thấy ạ?”
Rồi cô nhẹ nhàng tiếp lời, khéo léo mà mất lập trường:
“Quý khách gọi suất ăn gia đình, món chỉ dùng để khai vị thôi ạ, ăn nhiều cũng cho dày. Món cơm chiên và canh tuyết nhĩ trong set mới là đặc sắc nhất. thấy sắp dọn lên , là quý khách chờ chút, để dành bụng thưởng thức nhé?”
Lời tuy mềm mỏng, nhưng ý tứ rõ ràng.
Hơn nữa, quán ăn đúng là trang trí sang trọng, tao nhã, giá cả cũng chẳng hề rẻ. Người đàn ông định um lên vài câu, nhưng nghĩ đến việc bà vợ khó khăn lắm mới đặt bàn ở đây, c.uối cùng đành xuống, thở dài một :
“Thật là keo kiệt mà.”
Cô phục vụ vẫn tươi :
“Vâng , đúng là ông chủ chúng keo thật… Hồi quán trứng vịt muối giới hạn, chính ông ăn mà còn xót ruột nữa cơ!”
Lời như bậc thang để xuống, khiến khí xung quanh dịu , khách nào việc nấy. Ba cô gái cũng chỉ tiếc nuối thở dài, nửa thau nước cơm còn bàn, chiếc bát nhỏ mặt, lưỡng lự :
“Hay là uống hết nhỉ, tớ ăn khỏe, chắc phí .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1388-quan-chay-toan-phan.html.]
“Không , !”
Một cô bạn vẫn còn tỉnh táo:
“Trên phần bình luận dặn kỹ đó, tuyệt đối uống hết nước cơm! Tuyệt đối ! Nếu , đến c.uối no căng cổ họng khổ khó chịu. Nhịn , đồ ăn sắp mang mà…”
Cô còn thì mơ màng :
“Bọn chỉ gọi gói thực đơn phổ thông nhất thôi, mà nước cơm với món khai vị ngon … Không tối nay Tống Đàm với Kiều Kiều ăn cái gì nhỉ?”
Vậy tối nay Kiều Kiều ăn gì đây?
Ông chủ Thường hôm nay thật sự trổ hết bản lĩnh. Ngoài những món Lục Xuyên chọn, còn cho dọn thêm mấy món mới, là món cầu kỳ, tốn công, trình bày tinh xảo.
Kiều Kiều cầm điện thoại chụp lia lịa, ánh đèn đặc trưng của nhà hàng, từng món ăn trông càng bắt mắt, gửi sang nhóm chat cho mấy cô gái mới quen, lập tức khiến họ nuốt nước bọt ừng ực.
Ôi… đúng là nên hỏi mà!
Bát nước cơm nãy còn khiến thèm thuồng, giờ tự nhiên chẳng thấy thơm nữa.
Mà ông chủ Thường, rõ ràng ăn no, thế mà vẫn nán bàn, ánh mắt lưu luyến lượt ba : Kiều Kiều, Lục Xuyên, Tống Đàm.
Kiều Kiều còn mải chụp ảnh, chẳng buồn để ý đến ánh mắt “đầy tâm sự” .
Lục Xuyên thì khuôn mặt dịu dàng, nhưng tâm trí chỉ đặt ở chỗ Tống Đàm.
Còn Tống Đàm…
Cô đang ăn món cải luộc trong nước dùng trong veo, thấy vị thanh mát cũng khá , liền múc cho Lục Xuyên một thìa.
Ông chủ Thường ôm một bụng u sầu ai đoái hoài, c.uối cùng đành lên tiếng đầy oán thán:
“Cô Tống , cô ăn đồ trong quán … thấy thiếu gì ?”
“Hả? Không mà.” Tống Đàm ngạc nhiên:
“Nguyên liệu đều , cách nấu cũng khác ở nhà, thấy mới lạ lắm chứ.”
“Là dinh dưỡng đó!” Ông chủ Thường nghiến răng nghiến lợi:
“Không đủ dinh dưỡng !”
Rồi thở dài, giọng đầy bi thương:
“Cô giờ dân trong khu thương mại đồn thế nào ? Bảo ham tiền, nhưng thành tâm hướng Phật, ăn chay trường! Giờ cả Trường Lạc Cư sắp thành quán chay phần đấy!”
“Giờ cả thành Sơn Thành , mấy nhà hàng bắt chước theo cơ!”
Anh mà như sắp :
“Cô xem, ăn thịt !”
Nhà họ Tống bán thịt, mà mấy nguồn thịt khác chẳng đủ chất lượng. Lâu dần, thực khách cũng quen gọi món chay. Đã thế, chỉ thịt, mà ngay cả mỡ heo dầu đậu nành loại cũng chẳng dám dùng.
Giờ thì cá , trứng cũng .
Thời xưa khó khăn, chẳng món ngon để ăn đành, chứ thời nay, giữa xã hội hiện đại mà — chủ một nhà hàng lớn — ngửi nổi chút mùi dầu mỡ nào!
Ông chủ Thường đau đớn vô cùng:
“Còn nữa nhé, bò dê nhà cô nuôi bao lâu ! đòi mỗi ngày mổ ba năm con, mỗi ngày một con cũng mà!
Lần còn thấy chuồng heo mới mua về mười bảy con heo con ! Giờ cần, nhưng đến c.uối năm, cô cũng chia cho mười con chứ!”
Anh xoa khuôn mặt tròn trắng, khóe mắt còn rưng rưng:
“Cô xem, ai mở nhà hàng mà khổ sở như chứ? Trên cả trăm con , mấy trăm miệng ăn lo đó!”
Kiều Kiều lúc cất điện thoại, bỗng tò mò hỏi:
“ mà… ông bán một cây rau diếp thành ba dĩa, mỗi dĩa 188 tệ, mà vẫn nuôi nổi nhà ?”