Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1387: Rau diếp của Trường Lạc Cư.

Cập nhật lúc: 2025-10-15 16:05:53
Lượt xem: 138

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tối nay, nhà hàng Trường Lạc Cư vẫn đông nghẹt khách như khi.

Nằm ngay trung tâm khu thương mại lớn nhất thành phố, bãi đỗ xe của nó chiếm cả một đất rộng mênh m.ô.n.g, kín đặc xe sang. Bảo vệ tuần tra thành từng tốp, giữ trật tự cảnh giác với đám cầm tấm phản quang chụp ảnh “ké”.

Giờ tắc đường là chuyện thường, nên khi Lục Xuyên lái xe tới nơi, là bảy giờ tối. Kiều Kiều đói đến mức bụng réo ầm ĩ, còn ba cô gái thì xem đ.á.n.h giá mạng của Trường Lạc Cư, càng xem càng… đói hơn.

Không xem thì lo, bỏ từng tiền ăn một bữa, lỡ dở quá thì tiếc. càng xem, càng thấy dày sôi ùng ục. Trong đầu là hình ảnh mấy món ngon Kiều Kiều chia sẻ lúc trưa, nếu vì đang trong xe khác, chắc nuốt nước bọt ừng ực .

c.uối cùng, trong tiếng bụng đói kêu “ọc ọc”, Trường Lạc Cư cũng hiện mắt.

Đến giờ mà bên trong vẫn còn xếp hàng, khu chờ khách ghế sofa chật kín, rõ ràng là vẫn còn nhiều bàn.

Ba cô gái vui vẻ nhưng cũng chút ngại ngùng lời tạm biệt Kiều Kiều.

Không tạm biệt thì e là lát nữa cùng ăn tối mất. Dù sẵn lòng nhờ xe, nhưng họ vẫn thấy ngượng khi “ ké” một bữa ăn xa hoa thế .

Tống Đàm vốn can thiệp việc Kiều Kiều kết bạn với ai, , ngoài cũng vô ích, chỉ cần thích là . Lúc thấy Kiều Kiều theo họ nhà hàng tìm bàn , cô nhịn :

“May mà em ý định kết hôn…”

Bằng , kiểu đàn ông “ấm áp như máy điều hòa trung tâm” , sống chung chắc nảy khối mâu thuẫn!

Kiều Kiều hiểu gì, chỉ tròn mắt nhỏ giọng tố cáo với Tống Đàm:

“Đồ của ông chủ Thường bán mắc lắm luôn!”

Vừa theo Lục Xuyên tới phòng ăn riêng đặt , khoa tay múa chân:

“Nước cơm mà cũng bán mắc như ! Cơm chiên mấy trăm một dĩa! Còn rau diếp nhà nữa, một dĩa trộn nguội mà tới 188 tệ lận!”

Nghĩ đến giá rau nhà bán , Kiều Kiều kết luận ngay:

“Ông đúng là gian thương!”

Cửa mở, ông chủ Thường thấy câu đó liền giật , c.h.ế.t thật !

Anh vội thanh minh:

gian thương nhé! Toàn do chi phí ở đây cao thôi! Cậu xem, chỗ ở trung tâm thành phố, thuê mặt bằng lớn như , còn thuê mấy chục bảo vệ, nhân viên bưng bê, phụ bếp, đội ngũ đầu bếp chuyên nghiệp nữa chứ!”

Rồi than thở một tràng:

“Kiều Kiều , , sống ở thành phố thật dễ! Rác thải cũng tốn tiền xử lý, nước điện thương mại thì đắt gấp mấy dùng trong nhà dân!”

“Còn nữa, xem phòng riêng dành cho các , ? Có thoải mái ? Trang trí hết bao nhiêu tiền đấy chứ!”

Anh kéo Kiều Kiều chỉ ngoài cửa sổ, bên đường, một tòa nhà đèn đuốc sáng trưng, sang trọng mà vẫn kín đáo:

“Thấy ? Ở đó mời cả chuyên viên pha đẳng cấp. Đêm hôm thế , ông chủ vẫn uống bàn chuyện ăn, nhân viên thêm giờ cũng trả lương cao đấy!”

“Vậy… ?”

Một tràng tính toán chi phí hệt như lên lớp khiến Kiều Kiều — vốn chẳng kinh nghiệm kinh doanh — cho hoa cả mắt, cảm giác như món ăn mấy trăm tệ một đĩa là hợp lý .

mà…

“188 tệ vẫn đắt quá ! Món rau diếp trộn nguội đó là một thau thật to ? Dùng mấy cây rau diếp ?”

Kiều Kiều nhất quyết hỏi cho lẽ.

Ông chủ Thường ho khẽ một tiếng, im re trả lời.

Lục Xuyên thì chỉ dịch ngón tay, nhanh đ.á.n.h dấu chọn món màn hình đặt món.

Lúc , ông chủ Thường nửa thật nửa đùa than với Tống Đàm:

“Cô xem nè, khách của chẳng bao giờ kén chọn gì cả, trong nhà đồ ngon, dù chỉ một hai món thôi, mang theo cho thì cũng tính giá đầy đủ mà.”

Rõ ràng là còn đang “ôm hận” vụ trứng gà trứng vịt .

“Còn cá nữa, giờ chúng thuê một bãi sông ? Cá thiếu! Trên xe lạnh của chúng còn thể đặt cả thùng nước, mỗi ngày bắt ba bốn chục con nhẹ tênh chứ?”

Anh cứ thao thao bất tuyệt, còn Tống Đàm chỉ mỉm bên, dáng vẻ như một “tra nam điển hình”, cho , chứ tuyệt đối hứa hẹn gì cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1387-rau-diep-cua-truong-lac-cu.html.]

Ông chủ Thường thở dài đầy u oán, c.uối cùng đành hóa oán khí thành hành động thực tế:

“Nào nào, giờ gọi thêm món gì nữa ! Mấy món đặc sản nổi tiếng của quán , cứ cho hết lên bàn nhé!”

“Không ạ.” Kiều Kiều lập tức từ chối:

“Không lãng phí đồ ăn, bọn chỉ ba thôi, ăn hết !”

Tống Đàm thì tò mò liếc sang tòa lâu đối diện:

“Đêm mà vẫn còn đông thế ?”

Ông chủ Thường gật đầu:

“Bên đó theo mô hình câu lạc bộ riêng tư, tính riêng tư cao lắm, biểu diễn đạo, cũng thể tổ chức họp mặt trò chuyện riêng. Giờ ai cũng chuộng cái gọi là ‘dưỡng sinh’, trẻ già đều thích mấy nơi ồn ào nữa, chỉ tối đến yên tĩnh uống chuyện thôi, cũng mà.”

Tất nhiên, bán cũng khối tiền, mà đây vẫn là do ông chủ Thường cố tình “giữ giá” bung hết. Nay dòng tiền dư dả trở , chuyện cũng càng thêm tự tin:

“Thế nên, khách bên lâu chỉ uống thôi, bụng thanh đạm quá ! Đến mùa hè với mùa thu, khi trái cây chín rộ , cô nhớ cho lấy thêm hàng nhé!”

Tống Đàm dở dở . Ông chủ Thường đúng là tranh thủ từng thở để quảng bá cho việc ăn của .

Đang thì món khai vị mang lên.

Kiều Kiều thấy nhân viên phục vụ bưng hết đĩa đến đĩa khác, khỏi tò mò:

Thao Dang

“Anh ơi, gọi nhiều món lắm hả?”

Lục Xuyên gật đầu:

“Ba món nguội, bốn món nóng, một món tráng miệng, một món canh, và một phần tổng hợp các món chính.”

“Trời ơi, nhiều thế ?”

Hai chị em cùng .

Không ngờ ông chủ Thường hăng hái hỏi ngược:

“Đủ ? Không đủ thì gọi thêm !” Giọng điệu phóng khoáng y như phong cách của giới ẩm thực xa hoa.

Đợi khi món ăn dọn , cả hai mới hiểu vì .

Kiều Kiều chỉ tay đĩa sứ trắng thật to, ở giữa chỉ một nắm nhỏ rau diếp cần trộn nguội bằng nắm tay, đôi mắt mở to tin nổi:

“Cái … 188 tệ thật hả?”

“Đương nhiên !” Ông chủ Thường mặt đổi sắc:

“Chi phí nhân công của , cơ sở vật chất, gian nhà hàng, kể đây là món đặc sắc do đầu bếp Trần sư phụ đích chỉ đạo chế biến…”

Anh thao thao bất tuyệt, hoa cả trời, nhưng Kiều Kiều nắm tay ước lượng một lát, c.uối cùng kết luận:

“Chị ơi, một cây rau diếp nhà thể ba dĩa như vầy luôn đó!”

Lục Xuyên bật :

“Bảo thấy mấy phần ăn cá nhân giá ba bốn trăm, mà gọi món riêng thì dễ dàng vượt hai ngàn. Ban đầu còn tưởng là chiến lược thu hút khách nữa chứ.”

Giờ xem , e là mấy set ăn cá nhân và combo nhiều mới là thứ “hời” nhất trong cả nhà hàng .

Tổng thể mà , khách hàng mục tiêu của Trường Lạc Cư, bình thường.

Còn ở đại sảnh bên ngoài, ba cô gái trong góc chụp xong ảnh, chỉnh xong màu, đăng lên vòng bạn bè. Xong xuôi, cả ba cùng hít sâu một :

“Đói c.h.ế.t mất !”

Lúc , set thực đơn mùa xuân bày biện đầy đủ, các cô nhanh chóng theo hướng dẫn trong phần đ.á.n.h giá mạng:

“Mau uống thử bát nước cơm , trong review uống , hương gạo nguyên chất, ngon lắm!”

thấy bảo là nên uống nhiều quá ! Uống nhiều lỡ lát bụng no, ăn món chính tiếc đấy!”

 

 

Loading...