Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1386: Nguyện vọng mới.

Cập nhật lúc: 2025-10-15 16:05:52
Lượt xem: 119

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ăn trưa xong.

Kiều Kiều vui vẻ rửa sơ mấy hộp cơm, còn ba cô gái thì đờ đẫn tại chỗ, trong tô mì vẫn còn nửa phần động đến.

Lúc , họ ôm điện thoại, bấm đến nỗi ngón tay như sắp để tàn ảnh!

[Aaaa tớ đúng là bao giờ ăn món gì ngon đến hu hu hu!]

[Giờ tớ mới hiểu vì nhà giàu ăn một bữa thể tốn hàng chục, hàng trăm vạn .]

[Cảm giác như mấy món “nguyên liệu nhập khẩu bằng đường hàng ” trong tiểu thuyết bỗng trở nên thật!]

[Chị em nào chuyển cho tớ 50, tớ mua vé đây, trúng cái là mời cả nhóm ăn nguyên liệu “hàng !]

[Thế chuyển cho tớ 500 , coi như góp phần chi cho bữa tối ở Trường Lạc Cư !]

[Nói chứ, combo hơn ngàn tệ ở Trường Lạc Cư chắc cũng ngon đến mức chứ hả?]

[Mà… nè, các họ , hình như mấy món đó là rau tự họ trồng đó… Không bán , mua cho tớ chắc cho thêm tiền sinh hoạt!]

[Câu hỏi đó, tớ cũng xin thêm ngân sách!]

[Hỏi !]

Cả ba ăn ý đặt điện thoại xuống cùng lúc, thấy hành động trùng khớp quá nên ngượng ngùng, vội vàng cầm lên. Một lát , một cô lấy hết can đảm hỏi:

“Chị ơi, mấy món ăn đó thật sự là nhà chị tự trồng hết hả?”

Tống Đàm mỉm :

“Ừ, đúng . bán , mấy loại bao tiêu hết .”

Ba cô đồng loạt thở dài, vai rũ xuống.

Thật họ cũng đoán mà, nguyên liệu ngon như thì đặt chứ.

mà… vẫn tiếc ghê!

lúc , Kiều Kiều , thấy câu đó liền vui vẻ :

“Các chị là bạn của em mà! Không cần mua . Đợi em về xong mì ly, mấy chị gửi địa chỉ cho em, em sẽ gửi tặng ạ!”

Mười phút họ còn mấy hứng thú, mười phút thì ba cô mừng phát sáng!

Buổi trưa, lượng khách trong vườn thú giảm nhiều, những khu ít vốn vắng nay càng vắng hơn.

Kiều Kiều “yêu đều thiên vị”, con gì cũng thích, nên chỗ nào cũng xem kỹ, vui sướng tột cùng!

Cậu còn kiên nhẫn hết phần giới thiệu ở từng khu.

c.uối cùng, đuối sức chính là mấy bạn mới, dù thì sức bền của sinh viên thời nay cũng hạn. Trong vườn thú mà xem, cả ngày như , quả thật chịu nổi nữa.

Đặc biệt là khi khu bò sát, Kiều Kiều vẫn háo hức nghiên cứu, còn hỏi nhân viên xem thể cho ăn .

Khi con trăn vàng khổng lồ trườn từ cây to xuống, ba cô gái chỉ tóc dựng thẳng lên, sợ đến mức hồn vía bay mất!

c.uối cùng họ đành tạm biệt Kiều Kiều, hẹn gặp ở bãi đậu xe lúc vườn thú đóng cửa.

Tống Đàm và Lục Xuyên thì vẫn tràn đầy năng lượng. Một mê nông nghiệp, một vốn quen ở nhà, nên hôm nay cùng Kiều Kiều xem khắp nơi cũng nghiêm túc, cảm giác học hỏi nhiều điều mới mẻ.

Lục Xuyên thậm chí còn mở sẵn ghi chú, đầy mấy dòng ý tưởng mới.

Thao Dang

Còn Kiều Kiều thì ngước màn hình lớn trong khu triển lãm, nơi chiếu liên tục các bức ảnh chụp động vật hoang dã, đôi mắt sáng long lanh:

“Chị ơi, mấy tấm ảnh đều do khác chụp ạ?”

“Ừ.” Tống Đàm gật đầu:

“Rất nhiều nh.i.ế.p ảnh gia dã ngoại canh cả mấy tháng trời, chỉ để chụp một bức ưng ý nhất. Em thấy mấy chú câu ở nhà đó , lúc chụp cá cũng kiên nhẫn mấy tiếng đồng hồ liền, chỉ để chọn góc sáng và ánh sáng nhất.”

Kiều Kiều một lúc mơ hồ hiểu, bèn hỏi:

“Nhà Đại Vương với Đại Hùng, tụi nó cũng lắm. Em cũng chụp ảnh tụi nó… nhưng liệu em thể chụp như màn hình ?”

Tống Đàm lập tức cổ vũ:

“Thử xem ! Đợi khi Yến Bình khai trương khu homestay, mấy chú câu cá thường đến ở đó, em thể qua hỏi họ cách chụp ảnh.”

“Đến lúc đó, hỏi thử mới nên dùng loại máy ảnh nào, em cũng thể tập dần.”

Kiều Kiều do dự:

máy ảnh mắc lắm đó. Em mấy chú một cái ống kính thôi cũng mấy vạn tệ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1386-nguyen-vong-moi.html.]

Tống Đàm xong liền liếc sang Lục Xuyên, tuy hai quan niệm chi tiêu khác , nhưng một điều đúng: nhà họ thật sự nên học cách “chịu chi” .

Lục Xuyên mỉm :

“Vậy thế nhé. Em về xem mấy video hướng dẫn cơ bản , tìm mua cho em một cái máy ảnh cũ để tập thử. Nếu thích thì bán , lãng phí, lỗ nhiều.”

“Thế nào, thử ?”

Máy cũ ?!

Kiều Kiều lập tức hứng thú hẳn lên!

Theo hiểu của , “đồ cũ” đồng nghĩa với “rẻ”, “đáng đồng tiền”. Chứ nào mấy chiếc máy ảnh second-hand còn đội giá lên!

Thế là gật đầu lia lịa:

“Được! Dùng đồ cũ ạ! Giống như xe của chị !”

Tống Đàm: …

Ờ thì… cũng đúng. Dù nhà cũng chẳng cần nhiều xe, chiếc bán tải hai vạn tệ cô vẫn thể lái thêm hai năm nữa, tiền đó cần xài!

Kiều Kiều đặt mục tiêu mới cho , nhưng ngay đó vò đầu bứt tai:

“Em vốn định mở vườn thú cơ… mà nếu học chụp ảnh thì chắc kịp chăm vườn thú nữa !”

là một ước mơ lớn lao.

Đừng Tống Đàm trong tay đến mấy chục triệu tiền mặt, nhưng đến chuyện mở vườn thú, ngần cũng chỉ là muối bỏ bể!

Ngay cả việc quyên góp cho làng cô còn tính toán từng đồng, sợ nhiều thì vượt ngân sách, mà ít .

Lúc , Lục Xuyên bật :

“Mở vườn thú với chụp ảnh xung đột. Em thể học chụp ảnh , chụp tích lũy kinh nghiệm và tiền bạc. Khi thứ sẵn sàng, nếu lúc đó em vẫn mở vườn thú, thì cứ thử.”

Kiều Kiều suy nghĩ thật lâu, nghiêm túc gật đầu.

lúc , chụp ảnh vẫn hấp dẫn hơn, nên ngước màn hình trình chiếu những bức ảnh đang đổi liên tục, đôi mắt sáng rực:

“Nếu em chụp ảnh , liệu thể chiếu TV cho khác xem ạ?”

“Đương nhiên là .” Lục Xuyên khẳng định chắc nịch:

“Nếu chụp , các tạp chí còn đăng nữa . Đến lúc đó, Kiều Kiều của chúng thêm tiền bản quyền nhé!”

Anh giơ ngón cái, tiếc lời khen:

“Giỏi quá luôn!”

Được khen một câu, Kiều Kiều như nở hoa trong lòng, tuy trong tay nổi một cái máy ảnh, nhưng trong đầu tràn đầy viễn cảnh nhận nhuận bút bản quyền !

Vừa , họ cùng lập nên “chí lớn mới”, buổi chiều cũng trôi qua lúc nào .

Đến sáu giờ, vườn thú Sơn Thành đóng cửa đúng giờ, Kiều Kiều cũng thuận lợi gặp mấy cô bạn mới ở bãi đậu xe:

“Các chị đợi lâu ?”

Ba cô gái khoát tay:

“Bọn chị mệt , tìm chỗ nghỉ một tiếng, dưỡng sức để tối nay ăn đại tiệc!”

Còn vì sớm hơn…

Vẫn là lý do cũ thôi. Đi xe buýt thì chuyển tuyến, bắt taxi thì đắt, mà sinh viên thì thừa thời gian nhưng thiếu tiền!

Quan trọng nhất là, cùng nhóm bạn mới quen vui quá chừng!

Dù họ chỉ là miền núi bình thường, chiếc xe van bình thường, các cô vẫn thấy vui vẻ hân hoan!

Cho đến khi Lục Xuyên bấm mở khóa xe.

Ba cô gái cùng sững

Biển xe quen quen, xe cũng to, nội thất rộng rãi, mà quan trọng là… biển thủ đô!

Hít sâu!

Hóa họ mới là thành kiến nông cạn!

Trong lòng họ lập tức đáp án: ở thủ đô mà còn nông, mở nông trại thế … thì chắc chắn gia đình bình thường !

 

 

Loading...