Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1377: Mao Mao không kén ăn.

Cập nhật lúc: 2025-10-13 10:04:05
Lượt xem: 131

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Woa! Mao Mao tiến hóa !”

“Mao Mao biến thành tọa kỵ của Xi Vưu!”

“Không , là Mao Mao tiến hóa thành thú ăn sắt mới đúng!”

“Woa thế , đúng là gấu thật luôn á!”

“Sao nó chạy nhanh ? Chưa ăn no hả?”

Trong lúc đồng loạt trầm trồ, “ba nuôi” còn đang ung dung bày thức ăn cũng ngây .

Chưa kịp nghĩ xem nên rút lui bày nốt chỗ còn , Mao Mao nhanh nhẹn đến bất ngờ, trèo vèo lên bục leo trèo, giật lấy lá cải thảo .

Chỉ là một lá thôi.

Mỏng mảnh, to rộng, cọng trắng nõn, lá xanh vàng nhạt, bàn tay to với ngón “giả cái” của nó suýt kẹp nổi.

với Mao Mao, đó chẳng vấn đề, cho miệng là xong.

Nó há to cái miệng, lá cải biến mất ngay tức khắc.

Vừa nhai chậm rãi, nó phịch xuống đất, phát một tiếng kêu vui sướng: “Ư!”

Lần nũng nịu, cũng chẳng than phiền, mà là một tiếng “Ư” thật sự vui vẻ!

Kiều Kiều cũng thấy mấy bên cạnh bàn tán:

“Woa! Lần đầu tiên thấy gấu trúc ăn, hóa nó thích ăn cải thảo ?”

“Không nữa! Nghe Nhung Nhung thì kén ăn, còn Mao Mao mà thích ăn cải, đúng là dễ nuôi ghê!”

“Nó thật sự dễ nuôi hơn con nhiều! Ước gì con nhà cũng chịu ăn rau như nó!”

“Hu hu, giá mà mở chương trình cho du khách tự tay cho gấu trúc ăn thì mấy! tự tay đút cho nó ăn cải thảo quá!”

“Không dám ! Nó c.ắ.n tre rắc rắc như , lực c.ắ.n khủng kh.i.ế.p lắm! Lỡ c.ắ.n trúng thì !”

Nghe đến đó, lòng háo hức thử của Kiều Kiều cũng lập tức im bặt.

, nếu lỡ gấu trúc tổn thương, hoặc khiến khác thương, thì khổ cho cả đôi bên. Đến lúc đó, chắc chẳng vườn thú nào dám nuôi nó nữa.

Thật tội nghiệp mà…

Còn trong khu gấu trúc lúc , Mao Mao dậy, mục tiêu là miếng cà rốt trong lốp xe phía .

Một củ cà rốt cắt thành ba khúc, phần đầu xanh mượt lẫn với phần đỏ cam tươi treo lên cành cây.

Khán giả ồ lên:

“Nó phát hiện ? Nhìn nó xác định mục tiêu chuẩn ghê! Ở xa cần mò mẫm luôn!”

“Có khi do ba nuôi lười, nào cũng đặt ở chỗ cố định đó!”

“Dù cố định cũng mà, miễn nó chịu vận động là …”

“Đừng thế, ba nuôi cũng cực lắm. nhớ hồi Mao Mao còn nhỏ, phép cho ôm ẵm. Khi đó đồng phục mới đổi sang mẫu liền , lắm! Kết quả là nó ôm một phát, kéo tuột nửa quần xuống luôn!”

“Phụt! Ha ha ha ha! Thật hả trời?!”

“Thật mà! Cậu tìm clip đó ! Giờ mạng vẫn còn video luôn !”

Vài cô gái lập tức tụm , phim tra tìm điện thoại. Bỗng một chiếc điện thoại khác nhẹ nhàng ghé sát bên họ.

Ngẩng đầu lên, họ thấy một nhóc cao ráo, da trắng, gương mặt tuấn tú, đang mỉm ngoan ngoãn:

“Chị ơi, em cũng tìm video đó…”

“Ơ ơ ờ! Được !” Mấy cô vội vàng hướng dẫn:

“Em mở app nè…”

Hai cô còn thì , mặt dần đỏ bừng. Cả hai , hiệu, huých nhẹ tay

Đến khi Kiều Kiều tải video xong, tiếp tục xem Mao Mao, hai cô mới khẽ thì thầm:

“Sao tranh thủ xin WeChat ! Nhìn kiểu chuẩn ‘bé cưng’ luôn ! Vừa ngoan trai!”

“Chuẩn luôn! Nhìn sáng sủa đáng yêu quá trời!”

“Còn trong sáng nữa chứ!”

Cô gái chỉ cách cho Kiều Kiều tra video thì thở dài, giọng mệt mỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1377-mao-mao-khong-ken-an.html.]

“Các xem tin tức ? Vụ cô tàu điện ngầm xin WeChat cao ráo, kết quả ảnh đưa đồng hồ điện thoại trẻ em đó.”

như từng trải:

cầm điện thoại của , bật chế độ thiếu niên đấy.”

Mọi : …

Haizz! Cũng tại bọn trẻ bây giờ phát triển nhanh quá, dáng dấp còn chững chạc quá mức nữa!

Đám con gái tuy chuyện nhỏ, gần như chỉ là thì thầm, nhưng Tống Đàm và Lục Xuyên đều thính giác cực nhạy. Nghe xong, hai liếc , cố nén nụ nơi khóe miệng đang bật .

Còn Kiều Kiều thì cũng , tuy chẳng hiểu cái gì gọi là “đồng hồ điện thoại Tiểu Thiên Tài” cả (vì mà!), nhưng điều đó chẳng ngăn cản hào hứng mở màn hình điện thoại , nghiêm túc hỏi:

“Chị ơi, chị kết bạn WeChat ạ?”

Cậu còn chỉ chiếc áo khoác đồng phục của họ:

“Nếu chị gặp bài toán nào thì thể hỏi em nha! Em học đến phần chứng minh tam giác đó!”

Cậu với vẻ đắc ý đầy tự hào.

thì thầy Tần vẫn luôn khen học nhanh như gió, ai mà chẳng thấy tự hào chứ!

Đối diện, mấy cô gái , cùng cúi đầu dòng chữ in áo :

[Toán học – kẻ thù một đời]

[Bị dồn đến đường cùng, cái gì cũng – trừ bài toán]

[…]

Ờ thì… sinh viên thời nay thích mua mấy cái áo in chữ kiểu “châm biếm bản cũng bình thường thôi nhỉ?

Chỉ là… cái nhóc “chứng minh tam giác” , đúng là quá ngây thơ .

Mấy cô đùn đẩy , c.uối cùng cô đầu đành khẽ khàng quét mã QR của Kiều Kiều.

Thói quen cũ, quét xong liền mở trang cá nhân.

[Bé cưng nhà em kể chuyện.]

[Bài 19: Luyện tập tính nhẩm hạt bàn tính trẻ em.]

Cô gái lập tức che mặt. Trời ơi, quê c.h.ế.t !!!

Bên , Tống Đàm cố giữ vẻ thản nhiên, nghiến răng bóp c.h.ặ.t tay Lục Xuyên, cả hai cùng chằm chằm khu triển lãm, giả vờ tập trung cao độ, dám .

Bởi chỉ cần đối mắt, chắc chắn sẽ vỡ bụng tại chỗ.

May mà lúc Mao Mao nhanh chóng moi khúc cà rốt trong lốp xe, khiến đám đông lập tức với chủ đề chính.

Thao Dang

“Woa! Nhìn Mao Mao ôm cà rốt kìa, đáng yêu xỉu luôn!”

“Mao Mao bảo bối ơi, dì đây cả ruộng cà rốt, theo dì về ăn bao nhiêu cũng nha!”

“Trời ơi, nó ăn cà rốt mà còn kêu rúc rích như thế, chắc ngon lắm luôn! Mao Mao đúng là chẳng kén ăn chút nào!”

mà hôm nay chẳng món gì đặc biệt nhỉ? Không thể vì Mao Mao dễ nuôi mà cho ăn tạm thế chứ!”

“Chuẩn luôn! Giờ là mùa măng xuân tươi ngon đó, chẳng lẽ măng ?”

Mao Mao thì chẳng buồn để tâm đến mấy lời bàn tán đó.

phịch xuống đất, hai tay ôm c.h.ặ.t khúc cà rốt, nhét thẳng miệng.

Tiếng răng c.ắ.n “rắc rắc” vang lên giòn tan, chỉ thôi cũng lực c.ắ.n kinh khủng đến mức nào.

Và cái cách nó nhai lắc đầu ngoe nguẩy, khuôn mặt ngập tràn thỏa mãn , chẳng cần ai giải thích, xem cũng nó ăn ngon đến mức nào.

Cảnh tượng khiến cả đám xem đều lặng .

là… kén thật đấy!

Một khúc cà rốt vốn chẳng lớn, Mao Mao dù nhai kỹ thêm vài , cũng chẳng mấy chốc ăn hết sạch.

, nó bắt đầu bò , mục tiêu là mớ lá cà rốt xanh rì phía , bên còn dính cả đầu củ cam đỏ cắt , trông nhiều hơn hẳn khúc nãy!

Ai dám Mao Mao kén chọn chứ?

Rõ ràng là nó chọn phần to hơn !

 

 

Loading...