Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1375: Mưu mô đầy bụng.
Cập nhật lúc: 2025-10-13 10:04:03
Lượt xem: 140
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tất nhiên , những lớn đầy mưu mẹo dễ gì chịu khuất phục.
Ví dụ, ngay khi Nhung Nhung ăn xong bó tre non , lập tức lệnh:
“Đưa tre lên, nếu nó chịu ăn thì thử loại tre cũ của xem .”
Ở góc camera tới, Kiều Ngữ âm thầm đảo mắt.
Đáng đời bên bán tăng giá! là ăn một vạ mà chẳng rút tí kinh nghiệm nào.
Cô cũng chẳng gì thêm, chỉ lẳng lặng kho lấy tre thường trở .
Lúc Nhung Nhung nhanh chóng bò tới, xuống tại chỗ, bắt đầu gặm tre.
Trước đây, tre mao từng trong thực đơn của nó. Vốn dĩ gấu trúc khó hấp thu dinh dưỡng từ tre, mà tre lông sợi to, xơ cứng, ăn chẳng khác gì “ăn cho ”.
Loài tre mà nó yêu thích nhất là tre Lãnh Tiễn.
Tre Lãnh Tiễn mảnh và thanh tú, cao tới tre lông, chỉ ba mét, trông khá giống phần ngọn mà nhà Tống Đàm gửi tới. Giá rẻ, chỉ nửa tệ đến một tệ một cân, nên nhiều vườn thú thường dùng loại thức ăn chính cho gấu trúc.
lúc , Nhung Nhung dang bàn tay to tròn, “nắm” lấy cây tre cưa ngắn, “rắc!” một tiếng, c.ắ.n phập xuống!
Âm thanh đó khiến xem trong lẫn ngoài chuồng đều giật nảy tim.
Cái hàm răng mà c.ắ.n trúng thì… coi như xong đời!
Thế nhưng trọng điểm ở đó, mà là cái tre vốn già, cứng, chẳng chút vị ngon nào, nhai còn mệt, mà Nhung Nhung gặm ngon lành như đang ăn mía!
Âm thanh rắc rắc vang lên liên hồi, từng khúc tre c.ắ.n nát.
Dù vì vội nên kịp chẻ nhỏ cho dễ ăn, nó vẫn hề chê bai, ăn đến mức tỏa mùi thơm ngào ngạt khắp nơi.
Giữa đêm khuya, trong phòng giám sát nổi da gà … bất giác thấy đói bụng.
Mấy khúc tre ngắn ngủn, Nhung Nhung ăn tốn chút sức, nhưng ăn xong vẻ gì là thỏa mãn.
Nó bắt đầu bám lấy hàng rào, “ư ư” kêu đòi ăn thêm, trông đáng thương hết chỗ .
lúc đó, Kiều Ngữ mới đưa tre thường, một cây Lãnh Tiễn dài mảnh, còn nguyên cành lá.
Nhung Nhung cũng ăn.
Nó nhanh chóng vươn tay kéo lấy, chọn ngọn non nhất mà c.ắ.n đầu tiên.
Bình thường, đầu ngọn là phần ngon nhất, hứng trọn ánh nắng và sương mưa, vị mềm, ngọt, và thơm hơn cả.
Trước Nhung Nhung thích. hôm nay, tối nay, nó c.ắ.n một miếng, liền hất mạnh cây tre xa, phát tiếng kêu bất mãn:
“U ư ư!”
Rồi xong, nó vẫn chê! Ăn cũng đúng tre nhà mới .
Không hiểu , trong lòng Kiều Ngữ dâng lên chút vui mừng khó tả.
Lúc cô hỏi nhỏ:
“Vậy… giờ em cho nó ăn luôn cây măng xuân nhé?”
…
Tối qua vì chuyện giữa đêm mà sáng nay, trong lúc Tống Đàm ăn sáng gọi điện, thì Kiều Kiều nôn nao đến mức yên!
Sơn Thành lúc 7:30 còn vương làn sương mỏng và nước buổi sớm.
Hai bên đường cây xanh rậm rạp, khí mát lạnh trong lành.
Từ khách sạn đến vườn thú bộ tới mười phút, Kiều Kiều đeo chiếc ba lô trống rỗng lưng, thấy đang đợi sẵn ở cổng.
“Là chú tối qua kìa! Chị ơi, em hỏi chú cách cho mấy con vật ăn nhé? Em con ăn nhiều .”
Rõ ràng là vẫn mong gặp gấu trúc, chỉ là cố kiếm cớ mà thôi.
Tống Đàm bật , vẫy tay:
“Đi .”
Bên , phụ trách vẫn đang hăng hái kể cảnh Nhung Nhung ăn tre vui vẻ đến mức nào!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1375-muu-mo-day-bung.html.]
Đặc biệt là khi cây măng xuân c.uối cùng đưa , nó chỉ “rắc rắc” vài cái bóc sạch vỏ, nhét phần lõi non mềm miệng, biến mất trong chớp mắt!
c.uối cùng! Con Nhung Nhung vốn kêu réo suốt ngày hôm qua, khi ăn thứ tre mong mỏi, đầu tiên chịu yên lặng.
Tối qua, những thức trắng canh chừng màn hình giám sát chỉ nhớ rõ giá của mớ tre đó, mà còn ngập tràn lòng ơn với… chính cái bó tre .
Bởi nhờ , chuyến thăm vườn thú của Kiều Kiều sáng nay mới thuận buồm xuôi gió như thế.
Người lớn tối qua còn hờ hững, sáng nay khác hẳn, chẳng những qua loa, mà còn đích sắp xếp chu đáo. Dù ông thể tự cùng, nhưng phân công nhân viên cẩn thận dẫn Kiều Kiều đến tận kho:
“Cà rốt và cải thảo đều nhận hết chứ?”
Hai sọt rau dĩ nhiên nhiều, nhưng mang theo mà dạo trong vườn thú cũng thật sự… tiện chút nào!
Kiều Kiều gật đầu:
“Vườn thú của các to quá! Có nhiều con vật cho ăn thế , em nghĩ nên lấy hết luôn ạ.”
Cậu khoe ngay:
“Xem nè! Em mang theo hai cái ba lô!”
Hai chiếc ba lô lớn phồng căng, lá cải gần như bật tung khỏi khóa kéo. Kiều Kiều và Lục Xuyên mỗi xách một tay, gân tay nổi nhẹ, trông vẫn nhàn nhã như .
Còn chiếc ba lô đựng đầy cà rốt lưng Kiều Kiều nặng trịch, khác đeo hẳn loạng choạng, còn thì chẳng hề hấn gì, cứ như bên trong chỉ nhét bông gòn.
Lúc , phấn khích hỏi:
“Giờ thể cho gấu trúc ăn ạ?”
Nhân viên thoáng giật , bật :
“Xin , gấu trúc lớn thể để ngoài tùy tiện cho ăn . giám đốc dặn , giờ khách, thể dẫn em xem, 7:50 là bọn chúng sẽ đưa khu ngoài.”
Kiều Kiều chẳng chút thất vọng, đôi mắt sáng long lanh là mong đợi:
“Vâng !”
Cậu còn chụp thật nhiều ảnh mang về khoe với cha và ông chú Bảy nữa chứ!
Cậu nhóc ngoan ngoãn như khiến Tống Đàm và Lục Xuyên cũng hết sức phối hợp, im lặng, lịch sự, hề tỏ đang ở thế “đặc quyền” gì cả.
Thế nên nhân viên cũng vui vẻ:
“Dù cho gấu trúc lớn ăn, nhưng tiểu hùng miêu (gấu trúc đỏ) thì . Em thể cho ăn, thậm chí vuốt ve và chụp hình cùng nữa, thế nào, xem ?”
“Gấu trúc nhỏ!” Kiều Kiều sáng mắt:
“Là gấu trúc con ạ? Mấy con tròn vo đen trắng, xếp thành hàng mười mấy con ạ?”
Rõ ràng là xem ít video mạng.
Nhân viên :
“Không , tiểu hùng miêu là một loài khác, gấu trúc con, nhưng cũng siêu dễ thương.”
Thao Dang
Kiều Kiều lập tức gật đầu:
“Dạ, ! xem gấu trúc lớn , mới tới gấu trúc nhỏ!”
“Được.” Nhân viên :
“Vậy dẫn qua xem Mao Mao nhé. Nó là một chú gấu trúc hiền và ngoan, khác hẳn với Nhung Nhung đó.”
“Còn nữa, Mao Mao là gấu trúc đực, ăn uống kén chọn, cái gì cũng ăn ngon lành.”
So với Nhung Nhung, nó thật sự ngoan ngoãn và dễ nuôi bao.
Kiều Kiều vẫn tò mò:
“Thật sự kén ăn ạ? Thế nó thích nhất món gì? Nếu gấu trúc lớn ngoài cho ăn, thì nếu em mời nó ăn cà rốt, thể nhờ nhân viên cho giúp ?”
Câu hỏi khiến nhân viên ngẩn , nhớ lời dặn của lãnh đạo, liền mỉm gật đầu:
“Được chứ, để với chăm Mao Mao ngay.”