Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1374: Nhung Nhung đã ăn rồi.

Cập nhật lúc: 2025-10-13 10:04:02
Lượt xem: 140

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gấu trúc thật sự là quốc bảo mà ai cũng yêu thích.

Sáng sớm hôm , Kiều Kiều dậy từ tờ mờ sáng. Sáu giờ, khi Tống Đàm mở cửa phòng thì nhóc bắt chước y hệt tối qua, tự hâm nóng xong cơm canh!

Sảnh khách sạn giờ vẫn còn vắng vẻ, chỉ hai nhân viên lễ tân đang trực ca đêm, mơ mơ màng màng thì làn hương nồng đậm từ lò vi sóng lan khắp gian khiến hai nuốt nước bọt “ừng ực”.

“Trời đất ơi…”

Đợi Kiều Kiều bưng cơm lên lầu, hai liếc , cùng thở dài:

“Bảo hôm qua khách đó chịu chi 1000 tệ chỉ để hâm cơm… với nguyên liệu thế , trả giá cao chắc đầu bếp ăn vụng mất .”

“Phóng đại quá đó! Ai mà thèm đến mức !”

“Cô , hôm qua họ ăn như bão c.uốn, chẳng chút tự chủ nào cả…”

“Nghe lúc tan ca, họ còn hẹn lên mạng đặt combo ở Trường Lạc Cư nữa, nhất định nếm thử xem vị … một suất cá nhân tới 388 tệ đó nha!”

Nỗi ngỡ ngàng của “dân thuê” thì vẫn ở trong sảnh, còn Tống Đàm thì thong thả ăn sáng, ăn Kiều Kiều cứ ngó cửa sổ ngừng:

“Nôn nóng đến thế cơ ?”

“Vâng!” Kiều Kiều chẳng hề giấu giếm. “Em thật sự ! Với hẹn họ lấy rau, chẳng nên sớm một chút ?”

Tống Đàm dở dở :

“Dù sớm thì vườn thú cũng mở cửa lúc 7:00 chứ? Em nghỉ thêm chút , để chị nhắn tin hỏi xem mấy giờ thì tiện.”

Tin gửi , bên phản hồi ngay lập tức:

“7:30 trở thể qua!

Dù khi đó khu công viên vẫn mở, nhưng thể tranh thủ lúc du khách mà dạo quanh, tiện thể nhận chỗ rau hôm qua.

Có điều, cô lấy một lượt hết luôn ? Mang nhiều quá sợ bất tiện.”

Lời khách khí, ân cần, khác hẳn sự lạnh nhạt tối qua.

Tống Đàm liền đoán nguyên nhân, hẳn là tối qua, gấu trúc Nhung Nhung ăn măng !

Và cô đoán đúng.

Tối qua, khi chuyển hàng về, phòng kiểm nghiệm việc suốt đêm, với tốc độ nhanh từng thấy. Kết quả , tre đó lập tức đưa đến khu của Nhung Nhung, trì hoãn một phút nào.

Nhung Nhung trở chuồng, chính là khu nuôi trong nhà, ấm áp và thoải mái hơn nhiều so với ngoài trời. dáng nó lúc đó thì… thật sự buồn bã, bò từng bước chậm rì, toát khí chất “u sầu nhỏ”.

Nó yếu ớt hẳn.

Không yếu ? Gào cả ngày trời, cổ họng khản đặc, mà chẳng ăn gì… thật là đáng thương!

Nhân viên nuôi dưỡng Kiều Ngữ cũng đang tăng ca.

Không chỉ vì cô chăm Nhung Nhung từ nhỏ, mà còn vì công việc của cô gắn liền với con gấu .

Nếu Nhung Nhung vấn đề, công việc của cô cũng coi như tiêu.

Nên dù khuya lắm , cô vẫn là đầu tiên đến kho lấy tre. Không lời nào, cô vội bưng ngay tới:

“Nhung Nhung, ăn cơm !”

mang đến là một bó cành tre, còn nguyên lá non.

Giá 5 tệ một cân, đắt từng ! đó là hy vọng duy nhất hiện tại của họ.

Ngoài còn một cây măng xuân, lãnh đạo dặn kỹ, măng là bên bán “tặng kèm” để thử, ý là nên để đối phương “dắt mũi”.

Vì thế, Kiều Ngữ cố nén lòng, dám đưa măng ngay.

bây giờ…

tròn mắt , nổi da gà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1374-nhung-nhung-da-an-roi.html.]

Qua hàng rào sắt chắc chắn, Nhung Nhung đột nhiên chạy thẳng về phía cô với tốc độ khủng kh.i.ế.p!

Nhung Nhung ơi!

Từ lúc nó đưa về đây đến giờ, ngoài giai đoạn uống sữa còn bé, bao giờ nó tỏ nhiệt tình như thế! Ăn uống uể oải, gì cũng chậm chạp, thế mà giờ phấn khích đến !

Không thể tin nổi!

Mùi thơm của tre mà ở xa như cũng ngửi thấy ?!

Hay là… nó thật sự đói quá ?

, dù ngạc nhiên đến , vui mừng đến , Kiều Ngữ vẫn khỏi thấy sợ.

Bởi vì, gấu trúc, dù tên “mèo”, nhưng hết vẫn là gấu.

Thân hình to lớn khi lao về phía , cho dù đây là tầng trệt chắc chắn nhất, Kiều Ngữ vẫn cảm thấy như trần nhà đầu cũng đang rung lên.

dáng Nhung Nhung chạy tới , nếu nó kịp phanh , cô thật sự chẳng dám chắc cái cửa sắt đủ sức chặn nổi !

Theo phản xạ, bàn tay đang cầm bó tre của cô khẽ lùi về một chút.

Chỉ trong chớp mắt, Nhung Nhung lẽ hiểu lầm gì đó, thế là càng tăng tốc, còn quên phát biểu với “hai chân” quen thuộc chuyên phụ trách cho ăn hằng ngày:

“U ư ư ư!”

Giọng nũng nịu quen thuộc quả nhiên khiến Kiều Ngữ trấn tĩnh , nhưng kịp bình tĩnh ba giây thì…

Nhung Nhung kịp thắng, “RẦM!” một tiếng, tông thẳng cửa sắt!

Âm thanh chấn động đến mức cả hàng rào rung mạnh. Kiều Ngữ hoảng hốt buông tay, và chỉ kịp thấy Nhung Nhung phịch xuống đất, hai tay ôm c.h.ặ.t bó tre, há miệng c.ắ.n phập xuống!

thậm chí còn kịp gỡ dây buộc bó tre, mà Nhung Nhung ngoạm ngay phần đầu bó , nơi lá tre dày đặc nhất, hai má phúng phính cử động liên tục, ăn đến mức đầu cũng chẳng buồn ngẩng.

Chỉ thỉnh thoảng phát vài tiếng “ư” đơn âm, mà là đang “ chuyện” thì bằng là ăn đến mức quá hứng khởi mà bật âm thanh vô thức.

Kiều Ngữ yên , trong lòng buồn thấy lạ lẫm.

Bởi vì Nhung Nhung vốn là một con gấu trúc khá nghịch, cách nó ăn tre cũng khác hẳn mấy con gấu trúc khác.

Những con khác ăn tre thường nghiêm túc, chỉ khi gặp tre cứng mới dùng chút “chiêu trò”. Nhung Nhung thì !

Dù chỉ là cành tre mảnh như chiếc đũa, nó cũng cầm lên nghịch: hoặc giơ cao lên đầu quật xuống, bắt chước gấu trúc khác bẻ đôi tre, hoặc c.ắ.n “rắc” ngay giữa một cách chuẩn xác…

Tóm , chẳng bao giờ chịu ngoan ngoãn.

Thao Dang

Thế mà tối nay, ánh đèn sáng, nó yên tĩnh khác thường, ăn đàng hoàng, từ chỗ lá nhiều nhất bắt đầu, từng miếng, từng miếng, từng miếng một…

Đến nỗi trong phòng giám sát, mấy màn hình đều im phăng phắc.

Một lúc lâu , thấy bó tre trong tay Nhung Nhung sắp hết sạch, trong bộ đàm mới vang lên giọng ai đó:

“Thử xem nó ăn tre .”

“Đợi tí, để nó ăn hết thử luôn cả măng xuân . Nếu Nhung Nhung ăn cả măng, chứng tỏ hợp tác tránh . Chi bằng cứ thử một , để thuận tiện về , tạo thiện cảm.”

“Dù ngay từ đầu, cũng là bên đổi ý .”

Mọi bàn bạc, nhanh chóng thống nhất quyết định.

Thậm chí còn tự an ủi bằng lý do “chính nghĩa”:

“Đắt thì đắt, Nhung Nhung đang m.a.n.g t.h.a.i mà. Mao Mao ăn thì cũng đừng là thiên vị. Gấu trúc m.a.n.g t.h.a.i vốn quý hơn, bồi bổ dinh dưỡng một chút là điều cần thiết thôi.”

Bây giờ dân mạng đều tinh mắt lắm, chỉ cần đồ chơi của gấu trúc khác một chút là soi liền.

Nếu lỡ để lộ chuyện tiêu chuẩn ăn uống của chúng giống

Aizz! Nghĩ thôi nhức đầu !

 

 

Loading...