Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1373: Nhận phòng khách sạn.
Cập nhật lúc: 2025-10-13 10:04:01
Lượt xem: 138
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khách sạn ngay gần vườn thú, xe chạy một lát là tới nơi.
Kiều Kiều lúc xuống xe vẫn còn chìm trong chấn động “ trai siêu giàu”, mãi đến khi bước sảnh khách sạn, thấy khắp nơi đều là hình gấu trúc, mới lấy tinh thần. Sau đó tự đắc nghĩ thầm:
Hừ!
Giờ là trẻ lớn , mấy con gấu trúc bông gì mà thích! Mai sẽ gặp gấu trúc thật cơ! Tiếc là nhà nuôi một con, nếu thì nguyện ngủ chung với nó luôn!
Cả rừng tre sẽ là của nó, từ nay cho chuột tre bén mảng tới nữa!
Kiều Kiều tưởng tượng vui vẻ bước tới quầy lễ tân, lấy chứng minh :
“Xin chị ơi, trai em ban đầu định nhờ khách sạn hâm nóng cơm, nhưng em thấy phí quá nỡ. mà, em mang món ăn siêu ngon đây , mấy chị trong bộ phận ẩm thực tan ạ? Em mời họ ăn!”
Cậu giơ cao hộp salad cải thảo trộn dầu giấm trong tay, ánh mắt sáng rực, tràn đầy mong chờ.
Một bé trắng trẻo, tuấn tú như thế, khác bằng đôi mắt trong veo đầy ngây thơ, đôi con ngươi đen lay láy, thật sự khiến “bùng nổ bản năng ” vì đáng yêu quá!
Lễ tân lập tức nở nụ tươi hơn:
“Không cần em! Khách mà yêu cầu bọn chị đáp ứng cũng thấy áy náy lắm. À mà, em yêu cầu đặc biệt nào ? Phòng suite kèm bữa sáng miễn phí đó, nếu dị ứng với thành phần nào thường gặp thì nhớ báo nhé.”
“Không ạ, .” Kiều Kiều lắc đầu, đôi mắt tràn đầy thành ý:
“Là vì em quen ăn nguyên liệu thông thường thôi, mấy chị tan ca hết ạ? Món để qua đêm mai sẽ còn tươi nữa.”
Câu “ quen ăn nguyên liệu thông thường” qua lạ, nhưng gương mặt thì tim cô lễ tân lập tức mềm nhũn.
“Thế em để đây , lát chị mang xuống cho họ nhé.”
Kiều Kiều lập tức vui vẻ, đó hăng hái thủ tục nhận phòng, cầm thẻ phòng phấn khởi lên lầu.
Lục Xuyên đặt ba phòng giường lớn. Khi họ phòng, Kiều Kiều mới nhớ :
“Ái da! Em quên tìm quán gần đây để hâm cơm !”
“Không .” Lục Xuyên bật :
“Anh vốn định tìm quán gần đây, nhưng thấy sảnh khách sạn lò vi sóng, đây Kiều Kiều, dạy em cách hấp cơm bằng lò vi sóng nhé, để 1, 2 phút là .”
Nhà cũng lò vi sóng, Kiều Kiều dùng chút ít, còn trứng sống cho , nho cũng , kim loại càng thể…
hấp cơm, hấp đồ ăn bằng lò vi sóng thì đây là đầu, thế là lập tức hăng hái học theo.
Tống Đàm chỉ bất lực thở dài:
“Cả hai , một lái xe bảy tám tiếng, một xe nửa ngày trời, mà chẳng ai thấy mệt ?”
Không lạ gì khi Lục Xuyên nhạy bén đến thế, còn Kiều Kiều thì sức lực dồi dào như , xem khả năng tương thích linh khí của họ thật sự mạnh. Nếu vì linh căn, thể tích tụ linh khí, Tống Đàm thậm chí còn tưởng như đang sống trong một thế giới nơi ai cũng thể tu luyện.
Lục Xuyên cau mày, suy nghĩ giây lát :
“Có lẽ là nhờ phúc trong họa.”
“Từ đó cứu em, thể lực và sức khỏe của đều đổi từng ngày…”
Phải , đúng là chuyện khiến vui mừng.
Còn Kiều Kiều thì vẫn ngơ ngác. Với , chẳng thấy sức lực đổi gì cả, chỉ là do ngày nào cũng việc nên quen với sức mạnh của thôi.
Thế là nghiêm túc nhắc:
“Không nấu cơm ạ? Thầy Tần bảo ăn khuya nhiều dễ tiểu đường đó.”
Lục Xuyên bật “phụt” một tiếng:
“ ! Thầy Tần dạy , nào, thôi, chúng mau nấu cơm, đừng để sức khỏe của Kiều Kiều và Đàm Đàm ảnh hưởng.”
…
Trong khi đó, ở bộ phận ẩm thực.
Cô lễ tân mang mấy hộp cơm dùng một đến, mỉm với :
“Giờ hơn tám giờ , mấy còn tan ca ?”
Anh đầu bếp trẻ ủ rũ đáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1373-nhan-phong-khach-san.html.]
“Bỏ lỡ mất 1000 tệ, đang rầu đây.”
“Cũng hẳn là một ngàn ,” đồng nghiệp bên cạnh :
“Khách sạn chỉ buffet sáng với buffet tối thôi, đặt cơm riêng hầu như chẳng ... Một ngàn chia , mỗi hai trăm năm mươi.”
Con qua nhạy cảm, nhưng , cả bộ phận ẩm thực đúng bốn thôi.
“Hai trăm rưỡi cũng nhiều đấy nhé! Đều tại tụi bàn qua bàn lâu quá, giá mà chốt sớm hơn… Chỉ là hâm cơm thôi mà, hiếm khi gặp khách chịu chơi như thế!”
“Không chỉ một bữa .” Cô lễ tân cố nhịn . “Người đặt hai đêm liền, khi tính luôn ba bữa mỗi ngày, sáng với tối đều đó.”
“Thế thì càng đáng tiếc hơn!” Một nhân viên ẩm thực thở dài:
“Giàu đến mức tiêu tiền kiểu đó, nghĩ mà thấy chạnh lòng quá! À mà cô xuống đây gì ?”
Anh tò mò hỏi.
Cô lễ tân liếc mắt:
“Hài lòng chút . Nhóm khách thật sự tử tế. Đơn hàng còn ký xong hủy, đáng chẳng nợ gì cả, thế mà vẫn bảo mai sẽ mời mấy chị uống sữa đấy!”
“Khách kiểu hiếm lắm nha!”
Huống hồ là…
Cô lễ tân mắt sáng long lanh, giọng đầy ngưỡng mộ:
“Các thấy , hai đó cạnh , đúng kiểu trai tài gái sắc, cả sảnh sáng bừng luôn! Còn hơn cả minh tinh chứ!”
Nói đến đây, cô nhớ :
“Nè, giữa họ một bé khôi ngô, hình như đầu óc … ngây ngô một chút, nhưng tấm lòng cực kỳ , còn gửi lời xin nữa. Đây là đồ nhờ đưa cho .”
“Thật đấy hả?” Cả nhóm tò mò xúm xem.
“…”
“Xì…”
“Cải thảo !”
“ còn tưởng cái gì…”
“Không bỏ t.h.u.ố.c độc chứ?”
“Aaa, nhưng đang đói vì ăn kiêng trời, thôi ăn luôn bát cỏ đây!”
“Cô giảm béo cái gì, tối nay cô ăn bốn cái bánh trứng còn gì!”
Ban đầu ai cũng khinh thường, nhưng định “một nuốt trọn”, hiểu tinh thần tranh giành lập tức bùng nổ, đũa lia lịa vươn hộp.
Và khi miếng đầu tiên miệng… ai nấy đều lặng ngắt.
Cô lễ tân bốn mặt, mỗi đều đang nhai mà mặt cứng đờ , đến mức cô ngơ ngác hỏi:
“Các …”
Câu dứt, bốn liếc , đó ánh mắt cùng sáng lên, đũa nhanh như tia chớp!
Âm thanh “rào rào” gắp rau vang lên liên hồi, như sấm chớp trong đêm!
Một hộp salad cải thảo, nhiều nhiều, ít ít, nhưng bốn tranh chớp nhoáng, đến cả c.uống cải c.uối cùng cũng cướp mất.
Cô lễ tân sững một chỗ, hiểu chuyện gì xảy .
Mãi đến khi một vỗ n.g.ự.c “phù” một dài:
“Bảo dám bỏ 1000 tệ chỉ để hâm cơm, hóa là sợ tụi hỏng nguyên liệu! là nghèo quá, chẳng hiểu nổi cách nghĩ của nhà giàu… lạc hậu thật !”
“Giờ nghĩ , hủy đơn cũng , chứ tin nổi bản , nhỡ đang lén ăn mất thì ?”
Thao Dang
“Hu hu… giàu thật ! còn ăn nữa!”
“Ê, các xem, cái món ‘cải thảo xé tay’ 388 tệ một suất ở Trường Lạc Cư , liệu ngon bằng món ?”