Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1371: Em có bao nhiêu tiền vậy?

Cập nhật lúc: 2025-10-13 10:04:00
Lượt xem: 137

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không còn yêu cầu nào khác ?

Nói đến nước , vườn thú bên họ chẳng lẽ còn thể thẳng thừng từ chối, dám nhận quà mang tới ?

Chút cà rốt với cải thảo thôi, trong kho lạnh đầy đấy! Động vật trong vườn thú bọn họ đều chăm ăn uống đủ chất, ai thèm mấy món đó chứ!

măng xuân thì thật sự cần!

, dù trong lòng phụ trách hàng vạn câu phun , lời vô cùng dứt khoát:

“Được! Phòng thí nghiệm của chúng hiện đại, kiểm nghiệm mấy món tới một tiếng là xong! Sau khi kiểm xong sẽ lập tức nhập kho, bảo quản riêng. Ngày mai cô tới thì liên hệ , sẽ cho mang . Các khu cho phép cho ăn sẽ mở hết cho bên cô.”

“Dĩ nhiên , bao gồm gấu trúc nhé! Mong thông cảm, đó là gấu trúc mượn, đều c.ung phụng cẩn thận.”

Nói xong, ông nhịn liếc sang cái sọt măng xuân , những măng vẫn còn lớp vỏ nâu bên ngoài, vươn khỏi mặt đất nên tròn mũm mĩm như măng đông, nhưng so với tre già xơ cứng thì cũng coi như hảo hạng !

Thấy Tống Đàm mỉm gật đầu đồng ý, phụ trách lập tức bước nhanh trong vườn thú, chẳng kịp dừng chân.

Nhung Nhung ! Cơm của mày sắp đến đấy!

Còn Kiều Kiều vẫn ôm trong tay hộp salad cải thảo trộn kỹ, mím môi:

“Anh còn nếm thử mà!”

“Ừ.” Lục Xuyên gật đầu: “Trước đó gọi điện còn thấy đối phương rắc rối, tới lui, ngờ gặp mặt chuyện trôi chảy thế.”

Bất kể trong lòng họ nghĩ gì, đạt mục đích là .

Anh đồng hồ: “Mệt ? Giờ quán Trường Lạc Cư chắc còn mở, qua đó ăn ?”

“Em .” Kiều Kiều chớp mắt : “Ngồi xe lâu mệt lắm, lái xe cũng mệt, về khách sạn nghỉ sớm .”

Quan trọng hơn là…

“Anh ơi, em cần dịch vụ hâm cơm nữa , cũng mai sẽ mời họ uống sữa để xin . Vậy, em thể mời họ ăn hộp salad cải thảo ?”

Lục Xuyên bật , ánh mắt đèn đường dịu dàng hẳn:

“Được chứ, việc là do Kiều Kiều tự xử lý, đương nhiên em thể tự quyết định.”

Kiều Kiều lúc mới nở nụ rạng rỡ.

Thật , khi trai tùy ý con 1000 tệ dễ dàng bảo hủy, cảm thấy xa lạ. Giờ thể mang phần cải thảo ngon lành tặng cho nhân viên bếp, chắc họ cũng thấy vui hơn nhiều!

Cậu thở phào nhẹ nhõm, khi chuẩn lên xe, tò mò hỏi:

“Anh ơi, đôi giày của em thật sự 3000 tệ hả? Mẹ đây mua cho em 68 tệ thôi !”

“Anh ở khách sạn nào cũng dùng dịch vụ hâm cơm 1000 tệ đó hả?”

“Anh nhiều tiền hơn chị em ?”

Cậu bám lưng ghế phía , chống cằm lên vai Tống Đàm, tò mò đầy vẻ hồn nhiên.

Trong mắt Kiều Kiều, Lục Xuyên khác hẳn với cách chị gái thương yêu chiều chuộng , giống như một kiểu khích lệ trưởng thành khác.

Đặc biệt là luôn trả lời câu hỏi của , thong thả, kiên nhẫn, né tránh như khi hỏi cha đây, hỏi mãi mà chẳng đáp rõ.

Cậu háo hức chờ đợi.

Lục Xuyên khởi động xe, giọng trầm :

, đôi giày đó giảm giá VIP, 3680 tệ.”

Khi mua, vốn nghĩ quan hệ giữa và Tống Đàm sẽ phát triển tới mức , nên mức giá đó là cân nhắc kỹ, đắt tới mức khiến khác thấy áp lực, cũng rẻ đến độ kém chất lượng.

“Giày 68 tệ cũng từng , nhiều đôi cũng khá . Không cứ đắt là , nhưng nếu yên tâm và ít gặp phiền phức, thì thường chọn cái trông vẻ chuyên nghiệp hơn một chút.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1371-em-co-bao-nhieu-tien-vay.html.]

Thao Dang

Trước khi gặp t.a.i n.ạ.n xe, chính xác hơn là mười mấy năm đó, thật sự từng mang giày giá 68 tệ.

“Trước đây khi ở khách sạn, cũng chẳng yêu cầu thêm gì về ăn uống. công tác tham gia dự án, họ sắp xếp cho ở phòng thương vụ bếp nhỏ, giá phòng là 3888 tệ một đêm.”

“Vì nghĩ, khi giá nâng lên cao, nhân viên thường sẽ mặc định rằng thứ họ tiếp xúc đều giá trị vượt xa công sức bỏ , từ đó họ sẽ cẩn trọng hơn theo bản năng.”

“Ví dụ như sẽ vụng trộm ăn bớt, hoặc qua loa, nên bỏ một chút tiền để mua 80% sự yên tâm, với , đáng.”

“Còn về chuyện nhiều tiền hơn chị em thì…”

Lục Xuyên đầu , bắt gặp ánh mắt Tống Đàm cũng tò mò . Hai chị em đầu gần chạm , vẻ mặt giống hệt , đều là mong chờ. Anh kìm mà nở nụ sâu hơn.

“Ừ, lẽ là .”

“Woa…” Kiều Kiều há miệng kinh ngạc: “Chị em là lợi hại nhất thế giới đó! Mà kiếm nhiều tiền hơn cả chị ?”

Lục Xuyên liếc sang Tống Đàm: “Không giống .”

“Thứ nhất, thời gian việc nhiều hơn chị em mấy năm, nên tích lũy nhiều tiền hơn cũng là bình thường.”

“Thứ hai, đời nhiều như , kiếm sống bằng việc truyện. thể trồng những loại nông sản ngon độc nhất vô nhị như Tống Đàm, mới thật sự là thể thế.”

Anh cô, trong mắt phản chiếu ánh đèn vàng ấm trong xe, sáng long lanh như rơi :

“Cho nên, cô mới là lợi hại nhất.”

Má Kiều Kiều lập tức đỏ bừng vì phấn khích!

! Chị đúng là giỏi nhất!

“Thế, thế, thế còn bao nhiêu tiền?” — bé hóa thành phiên bản “Vạn câu hỏi vì ”, kịp để Lục Xuyên trả lời bắt đầu tự tính toán:

“Chị một năm em việc chăm chỉ và dạy các bạn nhỏ, cộng thêm phí ký hợp đồng, em sắp tiết kiệm một ngàn vạn đó!”

“Em còn ít tiền lẻ nữa.”

“Còn chị thì ? Chị bao nhiêu?” — Kiều Kiều đầu, tò mò y như thế.

Chuyện chẳng giấu, Tống Đàm nghĩ ngợi đáp:

“Trước tháng mười năm ngoái thì cơ bản là vẫn đang trong giai đoạn mở rộng và còn nợ. tháng mười đến giờ, cộng với tiền hàng mà ông chủ Thường mới trả, thì nhà cũng gần hai nghìn vạn !”

Bây giờ, hai chị em đồng loạt sang Lục Xuyên, vẫn “khai” con của .

Lục Xuyên nghĩ một lát đáp:

“Nếu tính bất động sản và các khoản đầu tư sinh lời… thì cũng nhiều lắm, tới 1,2 tỷ thôi?”

Tống Đàm: !!!

Kiều Kiều: …!?!

Cậu nhóc chẳng hiểu “đầu tư sinh lời” nghĩa là gì, nhưng vẫn lập tức giơ tay đếm:

“Hàng, chục, trăm, nghìn, vạn…”

“Tại nhiều tiền như ?” Tống Đàm cũng thật sự kinh ngạc.

Lục Xuyên kiếm tiền giỏi, nhưng con … vượt xa mức “mấy chục triệu” mà cô tưởng tượng!

Lục Xuyên hiếm khi để lộ chút tinh nghịch:

“Anh từng với em mà, hồi đại học bắt đầu truyện. c.uốn đầu tiên chẳng kiếm bao nhiêu, tiền bản quyền chỉ 80 vạn.”

đó, cứ hai năm một c.uốn mới, tiền bản quyền cũng tăng theo danh tiếng và trượt giá. Đến khi các dự án IP phát triển diện, khoản bản quyền cao nhất từng đạt 4600 vạn.”

“Chưa kể cũng chút đầu tư riêng…”

“Không chỗ tiêu thì vốn tự nhiên sẽ tích lũy thôi, chuyện đó dễ lắm.”

 

Loading...