Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1371: Bạc màu.

Cập nhật lúc: 2025-10-13 10:03:59
Lượt xem: 132

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kiều Kiều mơ màng .

Những lời như “tiền phục vụ cho con ” gì đó, còn hiểu cho lắm. mà…

“Cơm của bọn em chỉ cần hấp thôi, thật sự trả 1000 tệ ạ?”

Lục Xuyên bật : “Đau lòng lắm hả? đôi giày em chân đó, 3000 tệ, em thấy đáng ?”

Kiều Kiều há miệng, sững sờ.

Tống Đàm ở ghế phụ phía từ nãy đến giờ vẫn im lặng, nhưng cũng hết. Đến lúc mới nhịn bật :

“Anh lắm, vòng vo nãy giờ chỉ để em tiếc tiền đúng ?”

Lục Xuyên cũng bật : “Anh em hài lòng với c.uộc sống hiện tại, nhu cầu gì thêm về vật chất. Mỗi gia đình đều quan niệm sống khác , em cũng .”

“Chỉ là…”

Anh khẽ thở dài: “Sau để mua quần áo, giày dép cho Kiều Kiều nhé!”

Anh hạ giọng : “Cái quần lót họa tiết Siêu nhân mà em mua cho phai màu …”

Tống Đàm: … khụ!

“Cái đó 38 tệ một cái đấy! Cũng rẻ! là thương nhân vô lương tâm, thật quá đáng!”

Kiều Kiều tròn mắt: “Anh ơi, ?”

Lục Xuyên bí hiểm : “Anh hết.”

Anh còn rằng Trần Trì cũng nhờ trai mua cùng mẫu, nhưng Trần Khê thì tiết kiệm hơn, lên Pin Dao Dao mua sáu tệ một cái. Hai em giặt đồ mạnh tay quá, kết quả là nhuộm màu ba cái áo. Còn Lục Xuyên, chỉ dạo dọc bờ sông tìm cảm hứng, thấy ký túc xá phơi lủng lẳng một hàng quần áo với màu sắc… kỳ quặc.

Kiều Kiều im lặng gì.

Mãi đến khi xe dừng cổng vườn thú Sơn Thành trong đêm, bên hậu cần đẩy xe đẩy đó chờ sẵn, Kiều Kiều vẫn gì.

Đến lúc xuống xe, mới : “Anh ơi, đôi giày 3000 tệ êm, em thích. hấp cơm 1000 tệ thì vẫn đắt quá, đổi chỗ khác ?”

Lục Xuyên bật : “Chỉ 1000 tệ thôi, thì nhiều thật, nhưng bộ phận ẩm thực chắc chắn chỉ một hai . Giờ họ gọi , chắc là còn đang bàn cách chia , em thể gọi , cần dùng dịch vụ nữa.”

Anh chỉ để Kiều Kiều hiểu giá trị của đồng tiền, chứ vì giàu mà tiêu bừa.

Thấy hậu cần đẩy xe chạy tới, Kiều Kiều vẫn còn vẻ lưỡng lự, Lục Xuyên chỉ khẽ suy nghĩ hiểu ngay nỗi lo của , bèn vỗ vai :

“Nếu em thấy khiến bộ phận ẩm thực tranh cãi, thì hỏi họ bao nhiêu , với lễ tân rằng mai em sẽ mời họ uống sữa.”

Sắc mặt Kiều Kiều lập tức giãn , cầm điện thoại, gật mạnh: “Vâng!”

Kiều Kiều một bên gọi điện, còn Lục Xuyên mở cốp xe, bên trong đặt ba bó tre buộc c.h.ặ.t.

Những cây tre trơn láng, mang theo các nhánh con và ngọn tre nhỏ, còn dính lá và cành c.h.ặ.t.

Một trăm cân, nếu là trái cây thì thể mua một đống to, nhưng với tre thì chỉ ba cây.

Sau khi c.h.ặ.t và bó , bỏ cốp xe là khít.

Nhân viên hậu cần mấy cây tre bình thường , tuy vẫn thấy khó hiểu, nhưng cũng thở phào: “c.uối cùng các cũng đến !”

Nhung Nhung tội nghiệp kêu suốt cả ngày, cả vườn thú Sơn Thành đều đói, thật tội quá!

Tống Đàm định mở miệng thì thấy một đàn ông trung niên khác thở hổn hển chạy từ cổng , chắc là phụ trách giao dịch .

Tống Đàm liếc Lục Xuyên, mở cửa xe, bưng đĩa cải thảo mà Kiều Kiều trộn sẵn.

Còn Lục Xuyên thì nhanh nhẹn giúp đối phương nhấc ba bó tre lên, xếp ngay ngắn lên xe đẩy, trong bóng tối, những vết hằn đỏ lòng bàn tay che khuất .

c.uối cùng lãnh đạo cũng mặt !

Ông chủ tự mang hàng tới, chẳng khả năng họ sẽ tiếp tục hợp tác ? Phía bên chắc cũng nỡ mất một khách hàng lớn thế ?

Thế là phụ trách tươi rói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1371-bac-mau.html.]

“Là Tống tổng ? Đích mang tới thật là vất vả quá…”

Tống Đàm thẳng thắn:

“Cũng , đúng lúc trong nhà đứa nhỏ dạo vườn thú, tiện đường thôi.”

Người phụ trách giữ nguyên vẻ mặt:

“Tốt, lắm! Mua vé ? Mai sáng tới liên hệ với , bảo mang vé qua cho!”

cổng vườn thú vốn chẳng đáng bao nhiêu, tặng hai tấm cũng thiệt gì. Còn phần của đứa nhỏ, trẻ con thích vườn thú thì đa phần đều miễn phí theo chiều cao cả.

Nếu miễn, thì lát nữa ông gặp cũng sẽ…

Thao Dang

Ngay lúc đó, Kiều Kiều gọi điện xong tới:

“Chị ơi.”

Tống Đàm giới thiệu:

“Đây là em trai , dẫn nó đến vườn thú chơi.”

Người phụ trách: “…”

Ông quyết định đào sâu thêm mối quan hệ rắc rối của “đứa nhỏ” nữa, bèn thẳng vấn đề:

“À, hỏi một chút, bao giờ bên cô mới măng tre nữa ?”

Sợ đối phương “hét giá”, ông dám là con gấu trúc Nhung Nhung mê măng đến mức nào, nhưng ít cũng chuẩn sẵn tinh thần, lỡ mớ tre hợp khẩu vị của nó thì còn đường mà xoay.

Tống Đàm mỉm :

“Sẽ sớm thôi, thực đến mang theo một sọt măng xuân. Tuy non mềm như măng đông, nhưng ăn vị riêng của nó.”

Đôi mắt phụ trách sáng rực:

…”

mà,” giọng Tống Đàm thong thả, “ măng đó định bán. Là đứa nhỏ trong nhà vườn thú trải nghiệm cảm giác tự tay cho ăn.”

nghĩ, nếu thể mở một phần khu cho phép cho ăn mà ảnh hưởng đến sức khỏe của động vật, thì liệu thể cho nó thử một chút ?”

“Coi như để cảm ơn, sọt măng xuân , cùng với một sọt cà rốt và một sọt cải thảo, chúng đều tặng miễn phí.”

Người phụ trách cứng họng.

Phải đây? Bên chuyện khách sáo, nhưng giọng điệu chút kiêu ngạo, như thể đồ nhà họ thực sự là bảo vật trời đất hiếm .

nghĩ bộ dạng đáng thương của Nhung Nhung dạo , chẳng đúng là “ trời đất một hai” ?

Haizz, đúng là nắm thóp !

Thế nhưng quy định của vườn thú thể tùy tiện phá.

họ cũng vài khu cho phép du khách cho ăn, như lạc đà, rùa khổng lồ… Mấy hoạt động đó vốn “hot”, khách tham gia còn tranh đặt suất.

Còn cho gấu trúc ăn ư… chuyện đó thì thể.

Quốc bảo trong vườn thú là sinh vật chăm sóc đặc biệt nhất, ngoài nhân viên nuôi dưỡng , khác dù là nhân viên cũng tự ý cho ăn.

Người phụ trách sắp xếp lời , cố nặn nụ :

“Chuyện mà, chủ yếu là… là như …”

Thấy ông sắp bắt đầu vòng vo văn “ mãi mà chẳng tới ”, Tống Đàm lùi một bước, mỉm dịu dàng:

“Không , chúng chỉ cần cho ăn mấy con phép cho ăn thôi, yêu cầu gì đặc biệt.”

“Chỉ là nếu , hy vọng thể dùng chính rau củ chúng mang đến, thật chúng cũng để động vật mạo hiểm. Ba sọt rau thể gửi kèm với tre tối nay để kiểm tra.”

“Nếu kiểm tra xong vấn đề gì, ngày mai chúng tới, chỉ cần chia một phần để cho Kiều Kiều dùng, ngoài yêu cầu nào khác.”

 

 

Loading...