Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1290: Thưởng cho Đại Vương.
Cập nhật lúc: 2025-07-11 12:20:21
Lượt xem: 139
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc khi Trần Nguyên bọn họ đến đây, Tiểu Đỗ cũng gặp ai cũng giới thiệu mời chào.
Cho nên, tới đa phần là lập gia đình, tiện ở lâu dài quê.
, hai mươi mấy thì cũng vài gia đình.
Giờ đây chính là mấy gia đình tới hỏi thăm.
Dù thì trong tưởng tượng ban đầu của , công việc mới là một công việc mang tính hệ thống, nghiêm túc, thận trọng, nặng nề, thời gian nghỉ.
Thế nhưng đến mới phát hiện, chuyện đó.
Tóm là: mỗi ngày ăn no bụng, ngủ ngon lành, ca đêm còn thể ăn khuya chung với nhóm hái rau ngoài ruộng, đầu bếp còn chọn phụ bếp tiện tay dạy vài chiêu…
Trời ơi! Công việc tuy thể so với công việc định trong thành phố, nhưng trong họ hai , vợ vẫn tìm việc!
Vợ chồng cùng một chỗ chẳng hơn là sống xa ?
Thế nên, thấy chị họ của Lưu Ninh mang cả con đến việc, ai nấy trong lòng đều háo hức.
Trần Nguyên chỉ : “Bây giờ nhân sự đủ, chắc hai ba tháng nữa mới nghỉ ca đêm thì mới tuyển thêm, sẽ ghi giúp các .”
“Còn chuyện nhà tới thì ở , các cũng nghĩ kỹ đấy.”
Đám đội viên cũng hề thất vọng: “Thực cũng gấp, chỉ là với đội trưởng một tiếng thôi. Mỗi năm bọn còn lĩnh tiền trợ cấp từ Nhà nước, cũng vì vội kiếm việc.”
Tuy cơ hội việc dường như nhiều, cách vài hôm tuyển dụng, nhưng nếu bảo vệ nữa, họ thật sự đến đây tạp công lâu dài.
Còn về nơi ở, thì quả thật cần suy tính cẩn thận.
Ngoài …
“ bên trại chăn nuôi đang tính tìm đối tượng cho mấy cục cưng, đội trưởng giúp hỏi thử xem, chó con , bọn mỗi thể xin một con mang theo việc ?”
Dắt chó tuần tra, nhân viên bảo vệ ngầu bao, oai phong lẫm liệt luôn ! Bây giờ mỗi ngày phiên dắt chó tuần tra, từ Đại Bảo tới Thập Nhất, ai cũng vui c.h.ế.t!
Giấc mơ thống nhất của cả đội hiện giờ là một con như Đại Vương, nhưng Đại Vương địa vị đặc biệt, chỉ lời cô chủ và nhà cô , bình thường ở trại cũng là kiểu “lệnh vua chẳng bằng lệnh nhà”...
Thèm chảy nước miếng!
Cả đám thèm, Trần Nguyên cũng thèm chứ bộ!
Chó nhà cô chủ dạy kiểu gì, mà cái vẻ lanh lợi , hỏi thử ông nào yêu chó mà thích?
Lúc khi giấc mơ “mỗi một con” khác toạc , cũng động lòng đầu tiên.
ngoài mặt vẫn giữ vẻ nghiêm túc: “Chuyện , đợi tính.”
…
Trên núi thì , còn bên bờ sông, Đại Vương đang đè Thập Nhất, đứa nghịch phá đuổi vịt, chân mà gầm lên một tiếng.
“Gâu!”
Hai con Border Collie đầu óc thông minh, tâm tư lanh lẹ, dư năng lượng, chạy nhanh khỏi .
Bình thường mấy bảo bảo mỗi con một nhiệm vụ tuần tra, lãnh địa riêng, lúc đại ca quản lý, chúng sẽ tận dụng cơ hội thi triển oai phong ở trại chăn nuôi.
Trước đây chúng thích lượn qua lượn trong bầy bò bầy dê, Đại Vương còn nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
giờ sáng sớm rượt gà đuổi vịt, trong khi đây chính là mùa đẻ trứng, Đại Hồng vì bảo vệ gà mái nhỏ và vợ c.h.i.m trĩ đuôi dài của , mà mào đỏ như m.á.u, cổ xanh bóng lưỡng, lông màu cầu vồng đều dựng cả lên, gáy inh ỏi khắp trời!
Thế là, sáng sớm chúng Đại Vương quát cho một trận.
hai đứa chẳng nhớ ăn cũng chẳng nhớ đòn.
Mới ngoan buổi sáng, trưa thấy hai con vịt lông trắng hoang dã bơi qua đám lau sậy, cả hai lập tức nổi hứng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1290-thuong-cho-dai-vuong.html.]
Gà vịt nhà đuổi, dạy mấy con hoang một bài học chắc nhỉ?
Thế là xông lên với dáng vẻ hùng hổ xua đuổi, nửa cái chân chó giẫm trong đám lau ướt nhẹp, nháo cho bầy vịt xanh bóng hoang dã kêu quác quác, vịt nhà đang đẻ cũng hù cho chạy tán loạn, đám lau sậy theo gió mà đung đưa, chửi rủa vang trời.
Vậy thì, Ngỗng Muội với Đại Bạch mà nhịn ?
Hai đứa nó nào ngại đánh , lập tức lên bờ tính chuyện rửa nhục. với đôi chân bẹt bẹt , mà đuổi kịp hai con ch.ó tràn đầy năng lượng chứ?
Nhất là Tiểu Thập và Tiểu Thập Nhất còn cố ý trêu ngươi, lúc chạy nhanh lúc chậm, quấn qua quấn ...
Thế là, tiếng ngỗng kêu inh ỏi vang vọng khắp mặt sông, cả đàn bò cũng “ò… ò…” phụ họa theo.
Đại Vương c.uối cùng cũng nhịn nổi nữa, phóng một cái như cọp, trực tiếp đè hai đứa đó xuống đất.
Lúc mặc kệ hai con ch.ó chân bộ đáng thương, rên rỉ nũng nịu thế nào, nó cũng buông nữa.
…
Trần Khê cũng mệt rã rời.
Thao Dang
Trang trại bên bãi sông do em họ và chú Trương Vượng đảm nhiệm, mà hai em mới học xong kỹ thuật mới trở về, đang trong giai đoạn việc cực kỳ nghiêm túc và trách nhiệm.
Giờ thì , Trương Vượng lo chuồng bò chuồng dê, Trần Trì xúc phân, Trần Khê thì đang nấu bữa phụ cho nhà heo Hương Hương...
Vậy mà chỉ trong nháy mắt, cả cái trại từ vịt đến bò dê đều loạn cả lên. Con c.h.i.m trĩ trống đuôi dài tội nghiệp chẳng địa vị gì dẫn đàn con của , kéo lê cái đuôi dài từ đầu bay sang đầu , c.uối cùng đành uất ức chui núp cánh của gà trống Đại Hồng...
Không chỉ mất hết tôn nghiêm, mà cả công sức của Trần Khê cũng như đổ sông đổ bể.
Anh c.uối cùng nhịn nữa, lúc lấy khí chất của một nhân viên chính thức mà :
“Cô chủ Tống, là hai con ch.ó chăn cừu , điều chỗ khác nhé?”
“Dù là tuần tra sườn núi đá, lên núi ruộng, trông xưởng cũng ! Cứ tiếp tục phá kiểu thì mùa xuân gà vịt còn chẳng chịu đẻ trứng.”
Nói chính xác thì, hai đứa lúc quậy phá thì thật sự dễ thương như thiên thần. Trần Khê sợ nếu còn dung túng nữa, bản cũng sẽ rơi ‘bẫy l.i.ế.m chân chó’ mất.
Đừng tưởng , Trần Trì với chú Trương Vượng lúc nấu cám heo còn lén chia phần cho hai đứa nó!
Hiện tại gà vịt đẻ trứng là chuyện lớn, nếu phù hợp thì Tống Đàm còn định nuôi thêm một đợt nữa, nuôi gà vịt lâu thế mà vẫn chính thức ăn thử một miếng, cô thật sự sắp nhịn nổi .
nếu trễ vụ đẻ, thì đúng là thể chấp nhận.
Tống Đàm nghĩ ngợi một lát, trực tiếp cưỡi xe đến bãi sông.
Không cần hỏi hai con ch.ó ở , chỉ cần là thấy, Đại Vương như một ngọn núi nhỏ sừng sững ở đó, uy lực tuyệt đối, hai con ch.ó chăn cừu đen trắng cúi đầu rụt cổ, thái độ nhận sai chân thành gì sánh nổi.
Lục Bảo lúc ăn trộm hạt dẻ bắt quả tang cũng thành tâm như !
Thấy cảnh tượng , cơn giận đầy bụng của Tống Đàm cũng tan biến ngay tức thì.
Thở dài, hai con ch.ó đúng là nghịch ngợm, nhưng thật sự dễ thương bao!
Lại sang Đại Vương, Tống Đàm bật :
“Ngoan! Ta ngay, cái nhà thể thiếu Đại Vương chúng mà.”
“Nào, Đại Vương vất vả vì hai đứa nghịch ngợm , hôm nay mời riêng một bữa ngon nhé!”
Ông chú Bảy hôm nay hầm móng heo, còn ngâm đủ thời gian trong nồi hầm, cả nhà thơm lừng đến mức ai chịu nổi.
Vừa ngoài hái thêm ít rau gia vị, về thì cả nhà lén lút mò tay nồi . Hơn nữa, ai nấy đều góp mặt, ngay cả bà thím Bảy cũng chủ động tiếp tay ‘canh trộm’ nữa là.
Ngay cả Tống Đàm với Lục Xuyên, hai thuộc dạng ham ăn uống lắm, mà cũng ăn đến miệng đầy mỡ, khiến ông chú Bảy, luôn chú trọng chi tiết và nhấn mạnh thời gian hầm, tức đến phát nghẹn!
mà… ăn thì ăn thôi...
Tóm , thưởng cho Đại Vương là việc thành tâm. Lúc cô mở túi , hương thơm ngào ngạt đến mức khiến vững:
“Nào, một chậu đầy xương heo, tất cả là của Đại Vương nhà !”