Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1232: Tôi siêu giỏi. (2)

Cập nhật lúc: 2025-07-02 16:59:15
Lượt xem: 151

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đúng là như vậy.

Nhân sự mới nhậm chức, Tống Kiều Kiều, lúc này đang đứng bên bể ủ phân, nghiêm túc tạo dáng cực ngầu tuyên bố:

“Trần Trì, anh được nhận rồi nha!”

Tất nhiên, ngầu chỉ được ba giây.

Cậu vừa dứt lời đã theo thói quen bắt đầu đếm ngón tay: “Bảo hiểm xã hội với bảo hiểm y tế, cái này phức tạp quá để anh Trần Nguyên nói cho anh nghe nhé.”

“Còn mỗi tháng có bốn ngày nghỉ bù, nghỉ bù anh hiểu không? Tức là có bốn ngày anh có thể không làm gì hết đó, em cũng có! Em còn có thể dẫn anh ra tiệm tạp hóa mua đồ ăn vặt! Còn có thể cho anh xem phim hoạt hình nữa…”

“Anh thích xem Ultraman hay Peppa Pig? Dạo gần đây em coi tới đoạn Ultraman đại hợp thể biến hình rồi á!”

Trần Trì nghe đến mơ hồ ngơ ngác, chẳng hiểu cậu nói gì, phim hoạt hình là cái gì cậu ta cũng không biết, có lẽ hồi nhỏ cũng từng được xem, nhưng mơ hồ quá, lại ít quá, thành ra không còn ký ức gì.

Nhưng Kiều Kiều kể chuyện trông rất hấp dẫn, rất thú vị, nên cậu ta cũng bắt đầu mong đợi, rồi gật đầu thật mạnh!

“Còn nữa còn nữa!”

Kiều Kiều bắt đầu đếm tiếp: “Mỗi tháng anh sẽ có lương 4000 tệ. Anh biết 4000 là bao nhiêu không? Nói chung là đủ nuôi cả nhà rồi đó, chị em mỗi tháng chỉ cho em 2500 thôi, mà em nuôi được Đại Hùng, Đại Bạch, Đại Bảo, Đại Vương, Đại Điền… nhiều lắm luôn á!”

“4000, dùng siêu đã!”

Nói tới đây, cậu lại sực nhớ ra: “Nhưng mà anh không cần nuôi ai hết đúng không? Vậy thì anh có thể mua chong chóng, mua kẹo thổi bong bóng, mua kẹo cao su, mì cay giòn…”

“Anh muốn.”

Trần Trì bỗng mở miệng nói.

Trần Khê bên cạnh, vẫn còn chìm trong niềm vui vì Trần Trì c.uối cùng cũng có được một công việc ổn định, cũng bất ngờ sững lại.

Sau đó liền thấy Trần Trì ngốc nghếch cười với anh ta: “Trước đây là anh nuôi em mà! Khi em đi vác rác, mẹ còn nói phải đưa tiền về nuôi anh… nhưng chắc không được tới 4000 đâu…”

Cậu ta nói đến đây, giọng càng lúc càng nhỏ, vì thật sự không có khái niệm gì về con số 4000.

Nhưng!

Kiều Kiều nói là có thể mua được nhiều thứ như vậy, còn nuôi được người khác, vậy thì…

“Em muốn nuôi anh!”

Cậu ta hét to.

Kiều Kiều mãi đến hơn 10 giờ sáng mới dẫn hai anh em Trần Khê, Trần Trì quay về ký hợp đồng.

Khi hợp đồng được bày ra, cậu còn tay múa chân múa hăng hái khoe với mọi người: “...Trần Trì thật sự rất biết làm việc luôn đó ạ.”

Tống Đàm bật cười: “Hiếm khi có người bạn nào cùng tuổi với em như vậy, sau này nếu lúc nào không có việc, hai người có thể hẹn nhau chơi nhé!”

“Cũng có thể dẫn về nhà coi tivi, chơi đồ chơi, chơi game.”

Cô nói rất nghiêm túc, nhưng Kiều Kiều còn nghiêm túc hơn, còn ra dáng thở dài một cái:

“Em bận lắm mà…”

“Thầy Tần giao cho em bài tập, em còn phải đi học nữa…”

Vừa nghe đến hai chữ ‘thầy Tần’, Trần Khê theo phản xạ ngẩng đầu lên.

Nhưng chưa kịp nói gì, Kiều Kiều đã nói tiếp: “Thầy Tần đâu rồ ại? Trần Trì còn chưa biết đếm số nữa á. Em muốn cho anh ấy học lớp online của thầy Tần.”

Tống Đàm hiếm khi thấy Kiều Kiều vui vẻ, hồn nhiên mà còn chu đáo như vậy, trong lòng vừa vui vừa mừng, liền chỉ lên lầu:

“Đang chuẩn bị bài giảng ở trên đó. Em có thể lên gọi thầy ấy, tiện thể đem luôn mấy quyển vở ô ly với bút chì không dùng nữa của em cho Trần Trì.”

Thao Dang

Trần Khê theo phản xạ lập tức đứng dậy từ chối:

“Không cần, không cần đâu, tôi có thể tự mua, thế thì ngại quá…”

“Đừng ngại mà.”

“Chuyện của hai đứa nhỏ, chỉ cần không đi theo hướng xấu thì người lớn như chúng ta cũng đừng can thiệp quá nhiều.”

Tống Đàm phẩy tay, giọng nói thong dong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1232-toi-sieu-gioi-2.html.]

Cô vừa đánh giá Trần Trì bằng ánh mắt đầy suy nghĩ, rồi khẽ mỉm cười:

“Dù sáng nay chỉ mới gặp mặt, nhưng anh không thấy chỉ mới nửa buổi mà cậu ấy đã bị Kiều Kiều dẫn dắt trở nên hoạt bát hơn nhiều sao?”

Sao lại không thấy?

Trần Khê thậm chí cảm thấy, chỉ trong buổi sáng hôm nay thôi, Trần Trì đã nói nhiều hơn cả suốt một năm qua.

Cậu ấy thậm chí còn vui vẻ, còn thỏa mãn như vậy.

Kiều Kiều lúc này đang đứng trên cầu thang, bám lấy lan can, lại nghĩ ra thêm một ưu điểm của Trần Trì:

“Chị ơi, anh ấy ăn khỏe ghê luôn á, ăn còn nhiều hơn em đó!”

Là người lớn, Trần Khê có phần đỏ mặt, nhưng trước mặt anh ta, Tống Đàm chỉ cong cong khóe mắt, mỉm cười:

“Vậy à? Thế thì bảo với đầu bếp Tuởng làm thêm phần cơm, không thì cậu ấy ăn không đủ thì sao?”

“Dạ!” Kiều Kiều gật đầu, rồi lại hỏi: “Vậy trưa nay em lên núi ăn với anh ấy được không?”

“Được chứ.” Tống Đàm nhìn Kiều Kiều, hiếm khi có một người bạn cùng tuổi như vậy, hôm nay niềm vui của cậu ấy trông cũng chẳng kém gì Trần Trì.

Cô dứt khoát làm người tốt đến cùng:

“Điện thoại cũ của em đâu? Có thể đưa cho Trần Trì dùng, vậy hai đứa xong việc còn có thể hẹn nhau chơi, hẹn nhau ăn nữa…”

“À đúng rồi,” Tống Đàm như nhớ ra điều gì: “Gấp quá nên quên dặn, mai hai người phải lên thành phố làm giấy chứng nhận sức khỏe nhé.”

Trần Khê thở phào, lập tức gật đầu:

“Vâng, đúng là tôi tới vội quá nên không nghĩ tới mấy việc này.”

Tống Đàm cũng khẽ cười:

“Cứ để bọn nhỏ chơi với nhau đi, nếu anh không thấy phiền thì lúc Kiều Kiều dạy học livestream có thể dẫn Trần Trì tham gia.”

“Không được đâu, không được đâu!” Trương Yến Bình vừa bước xuống lầu đã nghe tới đây, vội vàng chạy xuống như hổ vồ mồi, khiến Trần Khê giật nảy mình theo phản xạ!

Động tác của anh ta rất chuyên nghiệp, đến nỗi gối thêu hoa như Trương Yến Bình cũng hơi căng thẳng theo. Phải mất một lúc mới phản ứng lại được, nhìn Trần Khê nói:

“Xin lỗi, đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì với Trần Trì cả… Dù sao Kiều Kiều cũng từng bước đi lên như vậy mà.”

“Chỉ là bây giờ cư dân mạng khó chiều lắm, nếu trong video thấy cậu ấy làm nhiều việc nặng nhọc quá thì dễ bị đồn thổi lung tung.”

“Dù là vô tình hay có ý tốt đi nữa, thì sau này rất dễ bị thổi phồng thành tranh cãi. Kiều Kiều mới ký hợp đồng chưa được nửa năm, vẫn nên giữ hình tượng ổn định chút thì hơn.”

“Không thì đánh giá của phòng livestream sẽ loạn cả lên.”

Trần Khê cũng không hiểu livestream cái gì, cũng chẳng rõ có bao nhiêu người xem, nhưng thật ra lại thở phào nhẹ nhõm:

“Vậy thì tốt. Trần Trì mới ra khỏi nhà, tôi sợ nó có chút danh tiếng rồi bị mẹ tôi phát hiện, bà ấy suốt ngày lướt Douyin xem mấy thứ livestream ấy…”

“Vậy thì không sao rồi.”

Trương Yến Bình lại đổi giọng, trấn an anh:

“Hiện tại da cậu ấy hơi đen, người có cơ bắp đấy nhưng sắc khí và thần thái vẫn chưa tốt lắm, ở đây làm việc thêm một thời gian, bồi dưỡng lại sẽ có thay đổi lớn.”

Khi anh ta nói vậy, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt của Trần Khê đang kín đáo đánh giá gương mặt và khí chất của mình, thoáng hiện lên một tia nghi ngờ.

“…Hơn nữa bọn tôi không livestream trên Douyin, nên không sao đâu.”

Trần Trì đứng một bên, lặng lẽ nghe những lời mà mình chẳng hiểu nổi, ngoan ngoãn im thin thít.

Mãi cho đến khi Tần Quân cũng từ lầu bước xuống, Trần Khê nhìn gương mặt trắng trẻo thư sinh kia, lại liếc nhìn Trương Yến Bình với vẻ cảnh giác, lúc này mới khẽ thở phào.

“Trần Trì, phải không?”

Chỉ liếc qua một vòng, Tần Quân đã nhanh chóng nhận ra người cần tìm, rồi ngồi xuống trước mặt Trần Trì:

“Kiều Kiều nói cậu ấy có một người bạn mới, nhưng không biết cậu có biết dùng điện thoại không, có biết xem giờ không, nên nhờ tôi hỏi thử, cậu ấy đang dọn đồ, lát nữa sẽ xuống.”

“Vừa hay, tôi cũng muốn thử xem cậu có theo kịp lớp học online không…”

Anh ta mỉm cười thân thiện với Trần Khê đang hơi căng thẳng, sau đó chìa tay về phía Trần Trì:

“Đầu tiên, để giao tiếp với người khác thì phải biết đếm số. Bây giờ cậu biết đếm tới mấy rồi…”

Loading...