Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1232: Tôi siêu giỏi. (1)

Cập nhật lúc: 2025-07-02 16:59:13
Lượt xem: 149

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bữa sáng hôm đó quả thật ăn mất không ít thời gian.

Mà Trần Trì thì đã xới đến bát gà om khoai tây thứ ba rồi, đến mức đầu bếp Tuởng cũng phải bật cười: “Ăn đi! Ăn nhiều chút! Đừng để thừa!”

Tuy thừa thì cũng cho chó ăn, không gọi là phí, nhưng anh ta quen tính cũ, vẫn cảm thấy người ăn vào thì tốt hơn.

Chỉ là Kiều Kiều thì trố mắt nhìn: “Anh ăn được dữ vậy luôn đó hả!”

Trần Khê có hơi ngượng ngập, vì ở nhà, Trần Trì chưa từng được tự do thoải mái mà ăn một bữa như vậy. Giờ cậu ăn khỏe như thế, liệu có khiến người ta thấy… ham ăn quá không?

Thế nhưng trẻ con thì không nghĩ sâu xa như vậy, chỉ thấy Kiều Kiều mắt sáng rực, có phần sùng bái: “Anh ăn còn nhiều hơn cả người nhà em nữa đó! Giỏi thật luôn!”

Trần Trì “a ùm” một tiếng ăn hết miếng khoai tây đã ngấm đầy nước thịt, lúc này cũng lắc lư đầu đầy đắc ý.

Ngược lại Trần Nguyên có chút cau mày: “Cậu ấy ở nhà có phải không được ăn no không? Đừng để cậu ấy ăn liền một hơi nhiều quá, dễ bị đầy bụng.”

Nghe vậy, Trần Khê cũng phản ứng lại, vội nói: “Trần Trì, ăn hết bát này là không ăn nữa đâu nha.”

“Dạ.” Trần Trì nắm c.h.ặ.t muỗng, nhìn chằm chằm vào phần cơm và đồ ăn còn lại trong khay, liền lặng lẽ ăn chậm lại.

Kiều Kiều thì lại há hốc miệng: “Thì ra anh còn có thể ăn được nữa hả…”

Thật là lợi hại quá!

Nhưng mà…

Cậu ghé sát qua thì thầm: “Bây giờ ăn ít chút là đúng đó, buổi sáng chịu khó làm việc nhiều hơn, tiêu hoá đi, đến trưa kiểu gì cũng đói lắm luôn!”

“Buổi trưa có nấu thịt kho tàu đó! Anh từng ăn thịt kho tàu chưa? Đầu bếp Tuởng làm món đó ngon siêu siêu ngon luôn! Còn nấu chung với trứng gà chiên da hổ nữa!”

Thao Dang

“Em cũng biết nấu đó! Phải chọn loại ba chỉ ngon thiệt ngon, cắt miếng vuông vuông, phần mỡ thì mềm, phần nạc thì không khô tí nào.”

“Ăn cùng với cơm, trời ơi ngon lắm! Lại còn chan nước thịt vào cơm, nước đặc sánh sánh…”

Trần Trì cắn muỗng, dù miệng vẫn đang nhai, nhưng như thể nước miếng sắp trào ra đến nơi.

Cậu ta nhìn Kiều Kiều mà mắt cũng long lanh phát sáng.

Sau đó siết c.h.ặ.t nắm tay, gật đầu mạnh: “Tôi siêu giỏi!”

Tuy Trần Trì hơi ngốc thật, nhưng câu nói “tôi siêu giỏi” này, hoàn toàn không chút khoa trương.

Khi Trần Nguyên lái xe điện chở họ đến trại chăn nuôi, thì chú Trương Vượng đã nhận được tin, đang mong đợi lắm rồi.

Thấy đến là hai cậu trai cao lớn, đặc biệt là một người cao gần mét chín, ông càng cười đến mức híp cả mắt, răng không thấy đâu:

“Đến rồi à?”

Ông không chờ thêm được nữa: “Đi, để tôi dẫn các cậu đi làm thử vài việc. Có mấy việc không phải cứ vóc dáng to khỏe là làm được đâu.”

Ông làm ở trại này lâu năm, luôn thấy rằng công việc ở đây không yêu cầu sức mạnh quá nhiều, bởi bản thân ông cũng bị tật chân.

Nhưng kế tiếp, tinh thần làm việc hăng hái của Trần Trì lại khiến ông nhận ra, sức lực thật sự rất quan trọng.

Trương Vượng dạy người mới theo cách đơn giản nhất, tức là việc nào phải làm mỗi ngày, ông đều dẫn họ làm thử một lượt.

“Mỗi sáng chúng ta dậy là phải dọn sạch chuồng trước, hốt hết phân ra. Mà hôm nay còn phải dọn thêm cả đống rơm mà tụi nó nằm ngủ, để lâu rồi bị ẩm mục, phải thay rơm khô mới.”

Công việc này thật ra không cần kỹ thuật gì nhiều, chỉ cần cầm xẻng sắt, nĩa sắt xúc rơm khô và phân dồn vào xe rùa bên cạnh, sau đó từ từ đẩy sang khu vực ủ phân là được.

Bên đó có chiếc máy trộn mới mà Tống Đàm mới mua về, hoàn toàn thay thế được nửa nhân lực mà mùa đông năm ngoái Ngô Lôi từng vất vả làm ở đây.

Nhưng còn chưa kịp làm mẫu xong, thì Kiều Kiều đã nhìn Trần Trì với ánh mắt tràn đầy mong đợi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1232-toi-sieu-gioi-1.html.]

“Anh học được chưa? Rốt c.uộc giỏi cỡ nào vậy?”

Trần Trì quả thật cao to lực lưỡng, cơ bắp đen sạm rắn chắc, kết hợp với nụ cười ngốc nghếch, lúc này nhấc chân bước vào chuồng dê.

Đàn dê lớn nhỏ đã tranh thủ tiết trời ấm áp đầu xuân ra đồng gặm cỏ hết rồi, còn cậu ta thì bắt chước động tác của chú Trương Vượng, cầm xẻng xúc vài nhát là đã nhét đầy một xe rùa.

Rồi cứ thế đẩy đi nhẹ như không, đến lúc đổ vào bể ủ cũng không hề tốn sức chút nào.

Chú Trương Vượng há hốc miệng, lại nhìn Trần Khê bên cạnh chẳng chen vào được tay nào, không khỏi nở một nụ cười tươi rói.

Đến lúc sang chuồng bò, ông “ây da” một tiếng.

Có hai con bê con mới sinh chưa được bao lâu sáng nay chưa được thả ra ngoài, chẳng hiểu sao giờ lại chụm đầu vào nhau… bắt đầu đánh nhau rồi.

Rõ ràng sừng còn chưa mọc nữa mà.

“Ối!” Trương Vượng sốt ruột.

“Hai con bê con này cũng cứng đầu ghê. Hôm qua đã đấu rồi, chắc lại thiếu nguyên tố vi lượng rồi đây…”

Trần Trì đứng im, không biết nên làm gì.

Ngược lại Kiều Kiều thì hai mắt sáng rực lao thẳng về phía trước:

“Để cháu! Cháu biết can ngăn đánh nhau! Cháu siêu giỏi cái này luôn!”

Ồ, can ngăn!

Ký ức ở làng ùa về trong đầu Trần Trì, cậu ta không nói lời nào liền xông vào, đứng chắn giữa hai con bò con, đơn giản thô bạo mà đưa tay ấn lên một con, dùng sức đẩy ra sau.

Bò con “ò ò” kêu lên, đầy ấm ức bị đẩy lùi mấy bước.

Mọi người: …

Ngay cả Trần Nguyên cũng trừng to mắt nhìn Trần Khê:

“Em cậu khỏe vậy từ bao giờ thế?”

Trần Khê cũng có phần ngẩn ra: “Em ấy bình thường khỏe hơn người thật, nhưng mà…”

Nhưng mà hai con bê con này cũng không nhỏ đâu!

Vậy mà Trần Trì đẩy cái một là lùi ngay, sao mà dễ dàng vậy chứ?

Nhưng chưa dừng lại ở đó, Kiều Kiều cũng đang chặn con còn lại, lúc này cũng dùng sức đẩy nó sang bên cạnh.

Ờm.

Trần Khê mặt không biểu cảm:

“Có khi những đứa trẻ như tụi nó đều khỏe vậy đấy.”

Trương Vượng trầm ngâm: “Cũng có lý, không thì sao người ta hay nói mấy đứa ngốc thì to khỏe?”

Trần Nguyên: …

Không hiểu sao, anh ta cảm thấy cái sức này, không bình thường chút nào.

Đến khi dọn dẹp xong chuồng heo, chuồng gà, chuồng vịt, Trương Vượng thì mệt nhoài, nhưng hai anh em Trần Trì, Trần Khê thì phối hợp vô cùng nhẹ nhàng: một người xúc phân lên xe, một người đẩy xe.

Khác ở chỗ, người anh Trần Khê chỉ cần đứng yên xúc phân bỏ vào là được.

Còn Trần Trì thì thật sự đầy khí thế.

“Còn cần phải thử nữa à?” Trương Vượng nhìn Trần Nguyên: “Sức khỏe thế này mà không nhận vào làm thì phí lắm đó! Sau này đi phát cỏ cho bò thì khỏe hơn người ta nhiều.”

Trần Nguyên cười khổ: “Chú à, nói với cháu làm gì… cái này phải hỏi Kiều Kiều chứ.”

Loading...