Cuộc Sống Của Tôi Biến Thành Trò Chơi - Chương 114

Cập nhật lúc: 2025-12-04 15:32:02
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Liễu Phượng Xuân vô cảm lắng , cho đến khi Đường Xuân Đào thể nổi nữa, cô nhẹ nhàng kéo bàn tay lạnh ngắt của Liễu Phượng Xuân: “Đừng nữa, chuyện sẽ giải quyết.”

 

Sau đó, Liễu Phượng Xuân từ miệng những khác trong gánh hát gánh hát tan rã.

 

Người công và ông bầu gánh tống đại lao, những khác cũng tứ tán mỗi một ngả, chạy .

Anan

 

Khi Đường Xuân Đào đến nữa thì Liễu Phượng Xuân thể xuống giường. Cô tựa bên cửa sổ lá rụng bay lả tả, ánh mắt hững hờ, dáng mong manh như thể khoảnh khắc tiếp theo sẽ theo gió mà bay .

 

Đường Xuân Đào màkhẽ lắc đầu, dùng cử chỉ tay hiệu.

 

[Bây giờ như thể dạy Đường tiểu thư hát nữa .]

 

Đường Xuân Đào , mím môi rưng rưng nước mắt: “Sao thể, tỷ vẫn thể chữ dạy mà.”

 

“Tỷ dạy hát, sẽ là giọng hát của tỷ.”

 

Đường Xuân Đào xong thì ê a hát Côn khúc.

 

Đây là bài mà Liễu Phượng Xuân dạy cô đầu tiên.

 

Mãi đến khi cô hát xong, Liễu Phượng Xuân mới nhận ẩm ướt.

 

yêu thích ca hát ?

 

Từng lúc cô nghĩ thích đến , đối với cô thì đó chỉ là vì ông bầu gánh hát thế nên cô theo.

 

Sau , trong những ngày tháng luyện tập lặp lặp , cô cũng sớm quên rằng ngày cũng từng vì hát mà lén lút .

 

bao giờ nghĩ sẽ một ngày cần ca hát nữa, cũng bao giờ nghĩ ngày đó khiến cô thể chấp nhận .

 

Liễu Phượng Xuân gạt nước mắt, cầm lấy giấy bút đặt bên cạnh, những nét chữ xiêu vẹo, đó là tên của cô .

 

Phượng Xuân.

 

Đường Xuân Đào lúc mới hiểu hát kịch mắt lẽ chỉ tên của chính .

 

nắm lấy tay Liễu Phượng Xuân: “Muội dạy tỷ , tỷ dạy hát. Muội dạy tỷ chữ nhé.”

 

xong nở một nụ : “Bài ngày nào cũng luyện, chỉ là bài tỷ dạy thì vẫn học thuộc.”

 

cất giọng tiếp tục hát, tiếng hát khiến những chiếc lá rụng cũng vẻ vui mừng.

 

Liễu Phượng Xuân cứ thế lắng hát, thỉnh thoảng vẽ vẽ giấy, gì mà chỉ thấy từ trong nét vẽ hiện hình dáng một .

 

Cứ thế ngày qua ngày, Đường Xuân Đào bắt đầu gọi cô là sư phụ.

 

Mối quan hệ của hai cũng dần trở nên thiết hơn theo cách dạy tỷ chữ, tỷ dạy hát.

 

Cho đến một ngày, Đường Xuân Đào sắp gả , e là chỉ thể mời sư phụ đến phủ dạy cô mà thôi.

 

Liễu Phượng Xuân cảm thấy cả, giờ đây cô cũng sẵn lòng .

 

Hơn nữa, trong lòng cô sớm coi Đường Xuân Đào là bằng hữu nhất của .

 

Từ đó về , Liễu Phượng Xuân ngày ngày đến phủ của phu quân Đường Xuân Đào để dạy cô hát kịch, hát.

 

Chỉ là lẽ vì lấy chồng nên Đường Xuân Đào cũng bận rộn hơn, mỗi tháng họ chỉ gặp bốn năm .

 

Liễu Phượng Xuân một nhàn rỗi buồn chán, nghĩ bản nên ghi tất cả các phương pháp hát Côn khúc nên bắt đầu .

 

Thỉnh thoảng chữ , cô để trống, đợi Đường Xuân Đào thời gian hỏi cô .

 

nghĩ đợi cuốn sách xong, sẽ tặng cho Đường Xuân Đào, như lúc rảnh rỗi cô cũng thể mở xem.

 

Ngay khi cuốn sách biên soạn xong, lúc cô ôm sách gặp Đường Xuân Đào thì bất ngờ xảy .

 

Khuôn viên Đường Xuân Đào ở bốc cháy, nô bộc bận rộn vận chuyển nước dập lửa, đáng tiếc lửa quá lớn, cũng dập tắt .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-cua-toi-bien-thanh-tro-choi/chuong-114.html.]

 

Liễu Phượng Xuân cũng lúc đó lấy dũng khí mà tiện tay vớ một xô nước đổ lên xông .

 

thể phát tiếng, chỉ thể lo lắng tìm kiếm trong làn khói dày đặc và biển lửa hừng hực.

 

Ngay cả cuốn sách biên soạn rơi xuống từ lúc nào cũng .

 

Cuốn sách rơi xuống đất, nhanh lửa nuốt chửng, chỉ còn một vũng tro đen.

 

Liễu Phượng Xuân chịu đựng cái nóng bỏng rát, cuối cùng cũng tìm thấy Đường Xuân Đào đang thoi thóp bên trong.

 

như điên lao về phía Đường Xuân Đào, cõng Đường Xuân Đào lên loạng choạng chạy ngoài.

 

Lửa quá lớn, khiến cô gần như thể thở . Ngay lúc cô sắp bước khỏi cửa phòng, một tiếng động lỏng lẻo vang lên.

 

Liễu Phượng Xuân ngẩng đầu , xà nhà trông thấy sắp đổ xuống, mặt cô là một đống gỗ đang cháy, lúc cô t đưa Đường Xuân Đào ngoài quá khó khăn.

 

Khoảnh khắc nghĩ nhiều, rõ ràng thời gian ngắn ngủi nhưng cô như thể suy nghĩ lâu lâu.

 

Cho đến khi cô thấy một tiếng “sư phụ” yếu ớt như tiếng mơ, Liễu Phượng Xuân mới nở một nụ . Cô đặt Đường Xuân Đào xuống, ôm ngang lòng dùng hết sức lực mà ném Đường Xuân Đào trong lòng khỏi đống gỗ đang cháy đó.

 

Đường Xuân Đào nhanh một đám nô bộc vây quanh, đỡ dậy.

 

“Rắc.”

 

Xà nhà đứt gãy, Liễu Phượng Xuân ngẩng đầu xà nhà rơi xuống, đập trán cô .

 

Cơ thể cô đổ xuống như lông liễu, m.á.u bắt đầu lan .

 

Không ai quan tâm trận hỏa hoạn c.h.ế.t mấy tên nô bộc, một hát kịch.

 

Cũng ai trong đống đổ nát một cuốn sách với nhiều chỗ trống.

 

Giang Mãn Y cái c.h.ế.t của Liễu Phượng Xuân, theo lý mà tiếp theo Liễu Phượng Xuân hẳn xuống Địa Phủ.

 

, màn hình chợt lóe lên, hiện cảnh Liễu Phượng Xuân đến thế giới hiện tại.

 

Có thể thấy cô dường như cũng mới tỉnh , ban đầu còn chút mơ hồ về thế giới , nên .

 

cứ thế lang thang lang thang, cho đến khi gặp Giang Tuyết. Liễu Phượng Xuân thấy cô thì dừng lâu, đó cô theo Giang Tuyết về nhà Giang Tuyết.

 

Liễu Phượng Xuân Giang Tuyết bận rộn việc, bận rộn ăn uống, bận rộn chơi điện thoại.

 

Giang Tuyết thấy nhưng Giang Tuyết thể thấy cô .

 

Thế là cô bắt đầu thử động đồ vật trong phòng Giang Tuyết, nhiều thử nghiệm cô thành công.

 

Giang Tuyết vẫn thèm một cái cho đến hôm qua, Giang Tuyết cuối cùng cũng thấy cô nhưng trong một cảnh tượng như .

 

Giang Mãn Y khi xem xong bộ quá khứ của Liễu Phượng Xuân thì chút đau đầu: “Sao cô xuống Địa Phủ?”

 

Liễu Phượng Xuân vốn đang Giang Tuyết, thì chuyển mắt cô: “Xuống Địa Phủ thế nào?”

 

Giang Mãn Y: ...

 

Hay lắm! là một tình huống khó nhằn!

 

“Tại theo Giang Tuyết, cô là Đường Xuân Đào ư?” Giang Mãn Y nhíu mày chặt, thầm nghĩ lôi đến kiếp kiếp nữa .

 

Ba Giang Tuyết cạnh mà ngơ ngác, họ thấy quá khứ của Liễu Phượng Xuân nên ba vẫn còn chìm trong trạng thái con quỷ đáng sợ quá.

 

Liễu Phượng Xuân rũ mắt khẽ mím môi, gật đầu lắc đầu.

 

“Cô nữa .”

 

“Thế gian còn Đường tiểu thư nữa.”

 

 

Loading...