Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 91

Cập nhật lúc: 2024-11-25 21:54:58
Lượt xem: 3

Lúc cửa sương phòng bị đẩy ra, Vân Tự đang gục mặt xuống bàn trang điểm, vùi đầu vào hai tay.

Cánh cửa "kẽo kẹt" một tiếng mở ra.

Nàng giật mình nhảy dựng, quay đầu nhìn ra cửa. Thấy rõ người tới, nàng vội quay đi đưa tay lau mặt rồi đứng dậy, cúi đầu hỏi: “Hoàng Thượng sao lại ở đây?”

Giọng nàng nghèn nghẹn, mơ hồ lộ ra chút nức nở.

Đàm Viên Sơ bước vào. Trong sương phòng không đốt đèn, bốn phía tối mờ mờ. Nàng cố tỏ ra như không có việc gì, nhưng đôi mắt hạnh lại ướt đỏ. Hình như nàng nhận ra điều gì, ủ rũ cụp mi xuống.

Giống như một chú chim nhỏ đáng thương, chỉ dám trốn đi khóc thầm.

Hứa Thuận Phúc thắp đèn lên, rồi nhanh chóng lui ra. Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Vân Tự có chút bối rối, rũ mắt xuống. Đàm Viên Sơ thản nhiên nói: “Cúi thấp nữa là chui xuống đất luôn bây giờ.”

Vân Tự cứng đờ tại chỗ, nàng có chút không kìm được cảm xúc, nắm chặt khăn tay: “Hoàng Thượng cũng muốn bắt nạt nô tỳ.”

Thanh âm ai oán như sắp trào ra.

Đàm Viên Sơ lãnh đạm hừ nhẹ một tiếng. Đây là bị bắt nạt? Chỉ dám hướng hắn xì hơi thôi sao? Ai thèm bắt nạt nàng chứ.

Đàm Viên Sơ vẫy tay với nàng. Vân Tự cắn môi, có chút không muốn nhưng vẫn ngoan ngoãn bước tới. Đàm Viên Sơ nâng mặt nàng lên, vuốt ve khóe mắt ướt át, hỏi: “Trốn trong phòng khóc cả ngày rồi?”

Vân Tự không chịu thừa nhận: “Không có.”

Đàm Viên Sơ không nói rõ tin hay không, hắn nghe Hứa Thuận Phúc bẩm báo, cũng biết những lời đồn đại này là cố ý nhằm vào nàng.

Cảnh tượng hôm đó ở đình hóng mát, Đàm Viên Sơ khi ấy tuy thờ ơ lạnh nhạt nhưng cũng nhìn rõ ràng.

Đọc truyện tại trang chính chủ FB Frenalis và wpad để được bản đầy đủ.

Lư tài nhân là bị cung nữ bên cạnh Dương bảo lâm đẩy xuống hồ nước, mà nàng cũng bị liên lụy, thậm chí còn muốn kéo Lư tài nhân lại nên mới cùng rơi xuống nước.

Nếu không phải cung nhân cứu kịp thời, có lẽ nàng cũng sẽ cùng chung số phận với Lư tài nhân.

Cho dù là Lư tài nhân bị động thai hay là Lư tài nhân c.h.ế.t thảm, nàng đều là người đầu tiên cầu xin cho Lư tài nhân, thậm chí còn vì vậy mà từ chối ân điển của hắn.

Vân Tự sẽ hãm hại Lư tài nhân sao?

Nàng chỉ sợ là người mong Lư tài nhân sống tốt nhất.

Đàm Viên Sơ suy nghĩ không sai, nếu không phải Lư tài nhân muốn đưa Vân Tự cho Thường Đức Nghĩa, Vân Tự tuyệt đối sẽ không ra tay với Lư tài nhân.

Vân Tự khẽ hít mũi, ngước đôi mắt hạnh lên, cắn môi hỏi: “Hoàng Thượng không hề nghi ngờ nô tỳ sao?”

Những chuyện khác, Đàm Viên Sơ chưa chắc đã tin nàng, nhưng chuyện này, Đàm Viên Sơ thật sự chưa từng nghi ngờ nàng. Vì vậy, Đàm Viên Sơ gật đầu không chút do dự.

Nàng bĩu môi, dường như thở phào nhẹ nhõm, rồi lại vội vàng nói: “Nô tỳ không biết ai tung ra tin đồn này, nhưng hãm hại phi tần là tội chết, dụng tâm hiểm ác như vậy, xin ngài hãy làm chủ cho nô tỳ.”

Đàm Viên Sơ nhướng mày, một tay vẫn ôm eo nàng, hỏi ra lời khiến nàng trợn tròn mắt: “Dựa vào cái gì?”

Vân Tự tròn mắt, sau một lúc lâu, nàng có chút mờ mịt hỏi: “Hoàng Thượng không giúp nô tỳ, vậy nô tỳ nên đi tìm ai giúp đây?”

Môi nàng trắng bệch, cả người cứng đờ, hai má phút chốc mất hết huyết sắc. Một lúc lâu sau, nàng run rẩy hỏi: “Người... mặc kệ nô tỳ sao...”

Giọng nàng rất nhẹ, gần như tan vào gió. Trong sương phòng yên tĩnh như vậy, Đàm Viên Sơ phải cố gắng lắm mới nghe rõ nàng đang nói gì. Nàng dường như chưa bao giờ nghĩ hắn sẽ nói như vậy, mở to đôi mắt hạnh ngẩn người, rồi cúi đầu xuống. Nàng không khóc, mà lại im lặng một cách khác thường.

Nàng không nói gì, nhưng Đàm Viên Sơ lại nhận ra sự cam chịu chưa từng có của nàng dành cho hắn.

Sự ngoan ngoãn ôn hòa của nàng, từ trước đến nay đều là có mục đích.

Động tác của Đàm Viên Sơ gần như khựng lại, trong lòng dâng lên một chút bực bội không rõ nguyên nhân, cùng với một chút cứng đờ. Hắn vội vàng cụp mắt xuống, nhàn nhạt nói: “Trẫm không có ý đó.”

Hắn không ngờ bốn chữ đơn giản như vậy lại dẫn đến kết quả này.

Hắn lùi một bước, nhưng nàng vẫn không nói gì, ngoan ngoãn đến mức khác thường: “Nô tỳ biết.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-91.html.]

DTV

Nàng đứng dậy khỏi lòng hắn, nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời bên ngoài tối sầm lại, màn đêm dày đặc yên tĩnh bao trùm. Dường như cảm thấy thời gian trôi chậm, nàng khẽ cau mày: “Hoàng Thượng, canh giờ không còn sớm, người nên đi cung Khôn Ninh.”

Hiểu chuyện và ngoan ngoãn, nhưng nhất cử nhất động của nàng đều lộ ra sự cung kính và xa cách.

Đàm Viên Sơ lạnh mặt. Từ khi nào hắn phải chịu cảnh bị người khác phớt lờ như vậy?

Đàm Viên Sơ muốn phất tay áo bỏ đi, nhưng hắn lại có một loại dự cảm, một khi hôm nay hắn thật sự xoay người rời đi, sau này cho dù nàng có ngoan ngoãn dịu dàng đến đâu, giữa hai người cũng sẽ xuất hiện khoảng cách.

Đàm Viên Sơ chỉ cảm thấy nghẹn khuất muốn chết. Nếu hắn thật sự mặc kệ nàng, thì bây giờ hắn làm gì có mặt ở đây?

Giọng hắn trầm xuống, mang theo chút cảnh cáo: “Vân Tự.”

Vân Tự không nói lời nào, trong điện chìm vào tĩnh lặng. Một lúc lâu sau, nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh đỏ hoe: “Người cũng giống như bọn họ, đều bắt nạt nô tỳ. Bọn họ bắt nạt nô tỳ không nơi nương tựa, người cũng bắt nạt nô tỳ không chỗ để đi.”

Vừa dứt lời, nước mắt nàng không kìm được rơi xuống. Mỹ nhân rơi lệ, hoa lê đẫm mưa, vốn là một cảnh đẹp, nhưng Đàm Viên Sơ hoàn toàn không có tâm trạng thưởng thức.

Nàng ngồi thụp xuống, vùi đầu vào hai đầu gối khóc nức nở.

Cũng giống như cảnh tượng hắn vừa bước vào, lúc ấy nàng chỉ có thể trốn trong phòng khóc thầm, bây giờ nàng cũng chỉ biết ôm mình rơi lệ. Vậy thì hắn đến đây hay không đến, có gì khác nhau?

Cơn tức giận trong lòng Đàm Viên Sơ phút chốc tan biến.

Hắn tiến đến gần nàng, ôm nàng vào lòng. Nàng cứng đờ người, không dựa vào hắn, cũng không thuận theo mà bám vào cổ hắn. Cảm giác bực bội lại dâng lên.

Đặt nàng nằm xuống giường, hắn day day mi tâm, chỉ đành thỏa hiệp: “Là trẫm nói sai.”

Tiếng khóc của Vân Tự đột nhiên ngừng lại, nàng ngơ ngác nhìn hắn, dường như bị dọa sợ. Đôi mắt hạnh vẫn còn ướt đẫm nhưng lại ngây người.

Đàm Viên Sơ nhìn nàng, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Vân Tự. Nàng khẽ run mi, cắn môi rồi dựa vào lòng hắn. Hai người không nói gì thêm, nhưng bầu không khí căng thẳng vừa rồi lặng lẽ tan biến. Nàng khẽ hít mũi một cái.

Đàm Viên Sơ không thể không thừa nhận, nàng vẫn đáng yêu như vậy. Hắn cúi đầu, gần như không thể nhận ra mà áp trán mình lên trán nàng, ôn nhu hỏi: “Sao bây giờ tính tình lại lớn thế này?”

Vân Tự cắn môi: “Nô tỳ không có.”

Có hay không, trong lòng nàng rõ ràng. Đàm Viên Sơ không nói tiếp, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ: "Chuyện này, trẫm sẽ phái người đi tra, được chứ?”

Nàng vòng tay qua cổ hắn, ngoan ngoãn như ngày xưa, nhưng Đàm Viên Sơ biết rõ, tất cả đã khác rồi.

Sự ngoan ngoãn hiện giờ, chỉ là vì hắn thuận theo ý nàng mà thôi.

Đàm Viên Sơ khẽ mím môi, hành động lần này của nàng khiến hắn bất giác nhớ đến một từ: yết giá rõ ràng (đòi hỏi lợi ích một cách trắng trợn).

Vân Tự ngước đôi mắt hạnh nhìn hắn: “Điều tra rõ rồi thì sao?”

Đàm Viên Sơ nhìn nàng, ném câu hỏi ngược lại: “Nàng muốn thế nào?”

Nàng run run mi mắt, thanh âm còn vương chút nghẹn ngào, như lộ ra vẻ yếu đuối đáng thương: “Người không cho nô tỳ vị phân, lẽ nào để mặc người khác ỷ vào vị phân mà bắt nạt nô tỳ sao?”

Nàng không nói rõ, nhưng Đàm Viên Sơ hiểu ý nàng.

Một khi tra ra kẻ chủ mưu, nàng muốn hắn trừng phạt kẻ đó, đây vừa là khiển trách, vừa là lập uy.

Nàng ngẩng đầu ngước mắt nhìn hắn, giữa không gian yên tĩnh, áp má vào cằm hắn: “Hoàng Thượng hãy thương xót nô tỳ một lần, cho dù chỉ là một phẩm giai nhỏ bé cũng được. Người không thể cứ mãi nhìn nô tỳ bị người ta ức hiếp.”

“Người nói muốn nô tỳ làm gì cũng được, nô tỳ chỉ muốn đường đường chính chính ngẩng đầu nhìn thẳng bọn họ.”

Nàng mở to đôi mắt hạnh, ánh nến phản chiếu trong mắt nàng như chứa cả ngân hà. Vẻ tự ti mà nàng luôn che giấu lúc này không kìm được mà lộ ra, gương mặt nhuốm vẻ yếu đuối ngoan hiền. Nàng khẽ nức nở cầu xin hắn: “Chỉ một lần thôi, được không?”

Đàm Viên Sơ biết nàng không đáng thương như vậy, nhưng hắn vẫn gật đầu đồng ý.

Nàng cuối cùng cũng nín khóc mỉm cười, nhào vào lòng hắn.

Đàm Viên Sơ ôm eo nàng, thản nhiên liếc nhìn nàng. Cảm giác bực bội tan đi, Đàm Viên Sơ lại thấy rõ niềm vui và nỗi buồn của nàng đều có phần diễn xuất.

Đàm Viên Sơ cụp mắt xuống nhìn nàng, ánh mắt nhàn nhạt nhưng lại dần sâu thẳm.

Kịch hay trong cung đình cũng không bằng nàng diễn.

Nhưng nàng có một câu nói đúng, ngoài hắn ra, nàng còn có thể tìm ai giúp đỡ? Sự yếu đuối và thủ đoạn của nàng đều là do nàng bơ vơ không nơi nương tựa.

Loading...