Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 82
Cập nhật lúc: 2024-11-23 16:14:18
Lượt xem: 6
Vân Tự được Đàm Viên Sơ ôm vào điện Dưỡng Tâm, sau khi tắm rửa xong, Đàm Viên Sơ sai người mang canh gừng đến cho nàng.
Nàng muốn nói lại thôi, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía Đàm Viên Sơ.
Đàm Viên Sơ biết nàng muốn nói gì, lạnh nhạt nói: "Ngươi ở lại đây đêm nay."
Vân Tự muốn nói về phòng mình nhưng lại thôi, theo bản năng hỏi: "Vậy Hoàng Thượng thì sao ạ?"
Trong điện bỗng chốc im lặng.
Vân Tự lập tức hoàn hồn, nàng biết câu hỏi này thật ngớ ngẩn.
Hứa Thuận Phúc cúi đầu, vai khẽ run lên.
Hôm nay Đàm Viên Sơ đã bị nàng làm cho nghẹn lời rất nhiều lần, hắn khép hờ đôi mắt, sau một lúc lâu, mới cười khẽ một tiếng ngắn ngủi mà lạnh nhạt: "Ngươi không vui khi nhìn thấy trẫm đến vậy sao?"
DTV
Vân Tự vội vàng phủ nhận: "Nô tỳ không có."
Đàm Viên Sơ cũng không biết có tin lời nàng hay không, hắn ngẩng lên, nhàn nhạt nói: "Hôm nay đã để Vân Tự cô nương chịu ủy khuất, trẫm sẽ tự mình ở lại đây, coi như là tạ lỗi với Vân Tự cô nương."
Vân Tự cô nương.
Ngày thường cũng có người gọi nàng như vậy, nhưng bốn chữ đơn giản này từ miệng Đàm Viên Sơ nói ra, lại khiến người ta có chút không chịu nổi, chỉ cảm thấy bối rối.
Vân Tự chậm nửa nhịp mới hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Cho dù thật sự là Đàm Viên Sơ sai, thì ai có thể gánh nổi lời tạ lỗi của hắn chứ? Vân Tự khẽ mím môi: "Hoàng Thượng quá lời rồi."
Bóng đêm dần dần bao phủ, mưa bụi không biết đã tạnh từ lúc nào, ngoài hiên yên tĩnh, cung nhân đều đã lui ra ngoài, trong điện chỉ còn lại Vân Tự và Đàm Viên Sơ, cùng với một ngọn đèn le lói.
Đây là lần đầu tiên Vân Tự tỉnh táo mà ngủ lại điện Dưỡng Tâm.
Nàng cảm nhận rõ ràng có người đang ôm lấy eo mình, kéo nàng vào lòng. Khi Vân Tự bắt đầu cảm thấy căng thẳng, hắn lại dừng lại, cứ như vậy yên lặng ôm nàng, không có thêm động tác nào khác.
Lúc sắp ngủ, người ôm nàng hỏi:
"Hôm nay trách trẫm sao?"
Vân Tự mở to đôi mắt hạnh trong bóng tối, không hề có chút buồn ngủ, nàng không quay đầu lại, chỉ nói: "Sao Hoàng Thượng cứ luôn hỏi nô tỳ câu này vậy?"
Đọc truyện tại trang chính chủ FB Frenalis và wpad để được bản đầy đủ.
Nàng khẽ mím môi, dù sao nàng cũng chỉ có thể trả lời là không trách.
Nàng né tránh câu hỏi, kỳ thật cũng chính là đang nói ra đáp án.
Trong điện yên lặng một lát, Vân Tự bỗng nhiên xoay người, nằm trong lòng ngẩng đầu nhìn: "Nếu lúc ấy nô tỳ thật sự lật thẻ bài thì sao?"
Vân Tự thật sự rất tò mò, nếu lúc ấy nàng thật sự lật một cái thẻ bài, Đàm Viên Sơ sẽ xử lý như thế nào?
Lâu sau, Đàm Viên Sơ mới bình tĩnh nói: "Sao ngươi biết lúc ấy trẫm chỉ đang nói cho hả giận?"
Vân Tự ngẩn người.
Đàm Viên Sơ không nói thêm gì nữa, Vân Tự mất một lúc lâu mới hoàn hồn, nàng lặng lẽ chớp chớp mắt, có chút bất ngờ.
Có lẽ lúc ấy Đàm Viên Sơ thật sự đang hỏi nàng.
Nếu nàng thật sự lật thẻ bài, Đàm Viên Sơ cũng thật sự tuyên phi tần thị tẩm, chuyện này căn bản không thể giấu được. Đợi đến khi tin tức truyền đến hậu cung, mọi người sẽ bỗng nhiên ý thức được sự tồn tại của nàng, cũng sẽ vì vậy mà kiêng kị nàng.
Có đôi khi bị người khác kiêng kị cũng không phải là chuyện xấu, ít nhất nàng sẽ không gặp phải tình huống như hôm nay nữa.
Giống như, nếu hôm nay đổi lại là Hứa Thuận Phúc đi ban thưởng, cho dù tiểu công chúa có nghịch ngợm, Dung chiêu nghi nương nương cũng sẽ ngăn cản tiểu công chúa lại.
Bởi vì Hứa Thuận Phúc ngày ngày hầu hạ bên cạnh Đàm Viên Sơ, một câu nói vô ý của hắn cũng có thể ảnh hưởng đến ấn tượng của Đàm Viên Sơ đối với các phi tần, cho nên không ai muốn đắc tội với Hứa Thuận Phúc.
Đàm Viên Sơ sẽ không vì nàng mà trách phạt tiểu công chúa, nhưng cũng sẽ cho nàng một chút bồi thường.
Đàm Viên Sơ đương nhiên sẽ không thật sự để mặc nàng làm càn, nhưng chỉ cần một lần như vậy là đủ rồi.
Đêm khuya tĩnh lặng, Vân Tự không ngủ được, nàng nhẹ nhàng trở mình.
Ai nói nàng không cáo trạng?
Nàng tận mắt nhìn thấy Lộ Nguyên kể lại sự việc cho Hứa Thuận Phúc, mới nói với hắn là nàng phải về thay quần áo.
Nàng cố ý trì hoãn thời gian, cũng đủ để Hứa Thuận Phúc kể lại toàn bộ sự việc cho Đàm Viên Sơ.
Nếu Đàm Viên Sơ không có chút cảm xúc nào, nàng mới thật sự buồn bực, cảm thấy khoảng thời gian này hoàn toàn lãng phí.
Sau khi nhận ra Đàm Viên Sơ đang giận mình, lúc Đàm Viên Sơ sai người lui ra, nàng mới thuận thế rời khỏi điện Dưỡng Tâm. Nàng biết làm như vậy sẽ chỉ khiến tình hình càng thêm tồi tệ.
Nhưng chỉ khi nàng càng biểu hiện ra nhiều cảm xúc, Đàm Viên Sơ mới càng để tâm đến nàng.
Đàm Viên Sơ rất thông minh, muốn lấy lòng hắn là một việc rất khó.
Nàng phải thông minh, nhưng lại không thể quá thông minh, nàng phải có lúc ngốc nghếch, nhưng lại không thể ngốc đến mức không ai sánh bằng. Nàng phải ngoan ngoãn nghe lời, nhưng cũng không thể lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời.
Vân Tự mơ hồ ý thức được điều này, nhưng vẫn đang dần dần tìm hiểu để nắm bắt được chừng mực.
*****
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-82.html.]
Sáng hôm sau, Vân Tự không thể dậy nổi, không phải vì người ngủ cùng nàng đã làm gì, mà là do nàng dầm mưa quá lâu, chén canh gừng kia không có tác dụng, cuối cùng nàng vẫn bị bệnh.
Đàm Viên Sơ là người đầu tiên nhận ra nàng không ổn. Lúc tỉnh dậy, trong lòng như ôm một lò lửa, Đàm Viên Sơ giật mình, vội vàng mở mắt ra. Nữ tử nép trong lòng hắn sắc môi nhợt nhạt, gương mặt lại ửng hồng khác thường, hơi thở nóng rực, cả người ướt đẫm mồ hôi.
Đàm Viên Sơ vội vàng ngồi dậy gọi:
"Hứa Thuận Phúc!"
Cửa phòng bị đẩy ra, Hứa Thuận Phúc vội vã bước vào, bị cảnh tượng trong điện làm cho hoảng sợ. Đàm Viên Sơ không nhìn hắn, ngữ khí lộ ra vẻ tức giận: "Truyền thái y!"
Đọc truyện tại trang chính chủ để được bản đầy đủ.
Hứa Thuận Phúc không dám chậm trễ.
Lúc thái y sắp đến, Hứa Thuận Phúc nhìn sắc mặt Hoàng Thượng, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, sốt ruột thúc giục:
"Hoàng Thượng, hôm nay còn phải lâm triều, để nô tài hầu hạ người rửa mặt, trong điện có cung nhân trông nom, cô nương sẽ không sao đâu."
Cung nhân bưng chậu nước đã đứng chờ sẵn.
Thái y cuối cùng cũng đến.
Đàm Viên Sơ nhìn vào bên trong. Trong điện không thực sự yên tĩnh, nhưng nữ tử lại không có chút dấu hiệu tỉnh lại nào, phảng phất như đang gặp ác mộng, đôi mày thanh tú nhíu chặt. Đàm Viên Sơ cũng nhíu mày, trầm giọng phân phó:
"Trông chừng nàng."
Lời nói này là dành cho Thu Viện, Thu Viện vội vàng đáp lời.
Điện Dưỡng Tâm như được chia làm hai, thái y cùng cung nữ vây quanh giường bận rộn, Hứa Thuận Phúc mang theo cung nhân hầu hạ Đàm Viên Sơ rửa mặt ở phía ngoài. Hai bên không can thiệp lẫn nhau, chỉ có Đàm Viên Sơ thỉnh thoảng liếc nhìn về phía giường.
Chờ hắn rửa mặt xong, thái y cũng bắt mạch xong, liếc nhìn nữ tử đang hôn mê bất tỉnh trên giường, trong lòng cân nhắc nên xưng hô với vị này như thế nào:
"Bẩm Hoàng Thượng, cô nương bị nhiễm lạnh dẫn đến sốt cao, uống hai thang thuốc rồi tĩnh dưỡng một thời gian là khỏi ạ."
Đàm Viên Sơ khẽ nhíu mày, sốt cao nói nặng cũng nặng mà nói nhẹ cũng nhẹ, phải xem người, có khi một cơn sốt cũng có thể lấy mạng người ta.
Hôm nay phải lâm triều, Hứa Thuận Phúc liên tục giục giã, Đàm Viên Sơ cảm thấy có chút phiền lòng:
"Cẩn thận chăm sóc."
Cung nhân trong điện đều cúi đầu đáp lời, thái y cũng lẫn trong đó, không dám hó hé.
Lúc Vân Tự tỉnh lại là đã gần giờ Thìn, nàng cảm thấy cả người mệt mỏi rã rời, hai cánh tay không có chút sức lực nào. Nàng cố gắng mở mắt, nghe thấy tiếng bước chân, Thu Viện nhẹ giọng hỏi:
"Cô nương tỉnh rồi?"
Thu Viện vẫn gọi Vân Tự là cô nương, nàng ấy hiểu rõ quan hệ giữa hai người.
Giọng Vân Tự khàn khàn, nàng khó chịu ho khan một tiếng, yếu ớt hỏi: "Ta sao vậy?"
Thu Viện nhanh tay rót cho nàng một chén nước: "Thái y nói cô nhiễm phong hàn, mấy ngày nay phải chú ý nghỉ ngơi."
Vân Tự nhớ tới cơn mưa lớn hôm qua bèn hiểu rõ nguyên nhân. Nàng có chút đau đầu, uống một ngụm trà, đầu óc mới tỉnh táo hơn một chút. Nàng nhìn quanh, cảnh vật không thay đổi, nàng vẫn đang ở trong điện Dưỡng Tâm.
Nhận ra điều này, Vân Tự khẽ cử động đôi tay vô lực, chậm rãi ngồi dậy.
Thu Viện vội vàng đỡ nàng: "Cô nương muốn làm gì?"
Cả người Vân Tự nóng ran, hơi thở cũng nóng hổi khiến nàng rất khó chịu, nàng thấp giọng nói: "Về phòng."
Thu Viện ngẩn người.
Vân Tự không hề ngốc, nàng hiện giờ đang bị bệnh, nếu cứ ở lại điện Dưỡng Tâm, lỡ lây bệnh cho Đàm Viên Sơ thì nàng có mấy cái mạng cũng không đủ đền.
Thu Viện hiểu được nỗi lo lắng của nàng, không cản nàng nữa.
Môi nàng trắng bệch, mí mắt không tự chủ được mà run rẩy. Lúc ngồi bên mép giường xỏ giày cũng có chút khó khăn, Thu Viện ngồi xổm xuống giúp nàng. Vân Tự có chút không tự nhiên muốn né tránh.
Thấy vậy, Thu Viện nhỏ giọng nói: "Cô nương cũng nên tập làm quen dần đi ạ."
Nàng muốn trở thành chủ tử, tự nhiên phải tập quen với việc được người khác hầu hạ.
Vân Tự ngẩn người, nàng khẽ mím môi, dừng động tác lại, để mặc Thu Viện xỏ giày cho mình.
Chờ Vân Tự trở lại sương phòng, Thu Viện đổ nước cho nàng súc miệng, rồi bưng bữa sáng đến: "Thái y dặn cô nương mấy ngày nay phải ăn thanh đạm, Hoàng Thượng đặc biệt dặn dò chuẩn bị cháo cho cô."
Cháo hình như có cho thêm chút đường, có vị ngọt thanh thanh.
Nhưng khi Thu Viện bưng thuốc đến, trong sương phòng lập tức tràn ngập mùi thuốc đắng. Vân Tự không tự chủ được mà nhíu mày, Thu Viện ngạc nhiên:
"Cô nương sợ uống thuốc ạ?"
Vân Tự vùi mặt vào chăn gấm, ồm ồm nói: "Không có."
Không phải sợ, mà là không thích.
Thu Viện như đang suy nghĩ điều gì, chờ Vân Tự uống hết bát thuốc, nàng ấy xoay người bưng chén thuốc đi ra ngoài. Khi trở lại, trong tay bưng một cái đĩa nhỏ.
Trên đĩa bày đầy những quả anh đào.
Vân Tự ngây người, có lẽ vì đang sốt, đầu óc có chút chậm chạp: "Lấy ở đâu ra vậy?"
Thu Viện đáp: "Nô tỳ cũng là sau khi trở về mới biết, Hoàng Thượng đã để lại nửa sọt anh đào trong điện, nghe Hứa công công nói là để dành cho cô nương."