Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 67
Cập nhật lúc: 2024-11-23 16:13:51
Lượt xem: 8
Vì thế Thu Viện chủ động đưa ra đề nghị này.
Chuyện hôm nay là một cuộc trao đổi, Vân Tự và Thu Viện trong lòng đều biết rõ ràng.
Thu Viện đã sớm đứng vững gót chân ở điện Dưỡng Tâm, các cung nữ trước đây ở điện Dưỡng Tâm đều có địa vị thấp, Thu Viện có thể vào hầu hạ cũng coi như là người có trọng lượng.
Vân Tự rất rõ ràng, một khi Thu Viện quy phục nàng, bất luận là ở điện Dưỡng Tâm, hay là tương lai khi nàng tiến vào hậu cung, đây đều sẽ là một trợ lực đắc lực.
Nhớ tới Thường Đức Nghĩa, trong mắt Vân Tự hiện lên vẻ chán ghét, nàng khẽ rũ mắt xuống.
Trở lại sương phòng, việc đầu tiên Thu Viện làm là đun nước ấm. Nàng tắm rửa không ngừng kỳ cọ thân thể, mạnh bạo chà xát lên những vết thương như muốn lột đi một lớp da.
Cuộc đối thoại hôm nay có lẽ có thật có giả, nhưng có một điều nàng không lừa Vân Tự.
Chỉ cần Vân Tự giải quyết được Thường Đức Nghĩa, nàng nguyện ý làm bất cứ điều gì cho Vân Tự!
Thu Viện ngã ngồi xuống thau tắm, hai mắt vô thần nhìn lên mái nhà. Cứ tiếp tục thế này, nàng sợ mình sẽ phát điên lên mất.
Nàng sợ mình sẽ không nhịn được mà kéo Thường Đức Nghĩa cùng chết.
Nhưng nàng sợ hãi.
Sợ hãi ngay cả sau khi c.h.ế.t cũng bị người đời chỉ trỏ.
****
Vân Tự đợi đến tận chiều tối vẫn không thấy Đàm Viên Sơ trở về.
Sau đó tin tức từ ngự tiền truyền đến, Dung chiêu nghi hôm nay đến Ngự Thư Phòng, sau đó, Hoàng Thượng trực tiếp đến cung Trường Xuân.
Đàm Viên Sơ không có ở đây, Ngự Thiện Phòng nhanh chóng đưa bữa tối đến, cũng chẳng khác gì ngày thường, dù sao Ngự Thiện Phòng có thể chậm trễ với bất kỳ ai, chứ không thể chậm trễ với người ở ngự tiền.
Hôm nay Ngự Thiện Phòng còn đưa thêm hai đĩa điểm tâm.
Đàm Viên Sơ và Hứa Thuận Phúc không có ở đây, trong điện do Thường Đức Nghĩa làm chủ. Thường Đức Nghĩa đẩy một đĩa điểm tâm cho Vân Tự, cười nói:
“Vân Tự cô nương cầm đĩa điểm tâm này về dùng đi.”
Chỉ có hai đĩa điểm tâm, gã đưa cho nàng một đĩa, đĩa còn lại tự nhiên là để lại cho chính mình, những người khác chỉ dám liếc nhìn nhưng không ai dám có ý kiến.
Buổi tối Vân Tự sẽ không ăn những thứ này, nên chia điểm tâm cho Thu Viện và những người khác, nàng và Thu viện liếc nhau rồi như thường lệ trở về sương phòng.
Liên tiếp ba ngày, Đàm Viên Sơ đều nghỉ lại ở cung Trường Xuân, không hề quay về điện Dưỡng Tâm. Vân Tự chỉ gặp Hứa Thuận Phúc một lần, hắn trở về lấy triều phục cho Hoàng thượng, rồi lại vội vàng rời đi.
Không ai bảo Vân Tự đi theo hầu, nàng cũng được dịp nhàn hạ.
Ở điện Dưỡng Tâm, Vân Tự đang trò chuyện với Thu Viện, Thường Đức Nghĩa cũng ở bên cạnh. Nếu Thường Đức Nghĩa quản được bản thân, cũng sẽ không lén lút làm ra nhiều chuyện như vậy, gã biết rõ người trước mắt không thể chạm vào, nhưng ánh mắt lại không nhịn được mà cứ nhìn về phía nàng.
Nhìn mắt nàng, mũi nàng, môi nàng, ánh mắt dần dần hạ xuống, trong lòng Thường Đức Nghĩa không ngừng tiếc hận, tại sao người này lại bị Hoàng Thượng để mắt tới chứ?
Gã nhìn rất kín đáo, nhưng Vân Tự đã sớm biết gã là loại người nào, nàng cố nén cảm giác buồn nôn dâng lên trong lòng.
Khi Đàm Viên Sơ trở về, nhìn thấy chính là cảnh tượng này. Nữ tử nghiêng đầu trò chuyện cùng Thu Viện, nàng che miệng cười khẽ, nét mặt yêu kiều càng làm tôn lên vẻ xinh đẹp, còn Thường Đức Nghĩa thì nhìn chằm chằm vào nàng, cuối cùng dừng lại ở chiếc cổ trắng nõn của nàng, ánh mắt lộ rõ vẻ thèm thuồng nuốt nước bọt.
Đàm Viên Sơ nhàn nhạt cong môi, nhưng đáy mắt lại lạnh đi vài phần.
Hứa Thuận Phúc nhìn mà trong lòng run sợ, hắn thầm mắng Thường Đức Nghĩa ngu xuẩn. Hắn cũng không ưa Thường Đức Nghĩa, dù sao hắn và Thường Đức Nghĩa đều hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng, Thường Đức Nghĩa luôn muốn kéo hắn xuống, ngồi vào vị trí của hắn.
Hứa Thuận Phúc thầm cười khẩy, cảm thấy gã si tâm vọng tưởng.
Nhưng Thường Đức Nghĩa là người đi theo hầu hạ Hoàng Thượng từ khi còn trẻ, bởi vì chút tình cảm này nên địa vị của Thường Đức Nghĩa ở điện Dưỡng Tâm cũng vững như bàn thạch. Chỉ cần không uy h.i.ế.p đến mình, Hứa Thuận Phúc cũng lười để ý đến gã, mắt không thấy tâm không phiền.
Nhưng Hứa Thuận Phúc cũng mơ hồ biết một chút chuyện của Thường Đức Nghĩa.
Hắn cảm thấy Thường Đức Nghĩa đang tự tìm đường chết, nữ nhân trong hậu cung này, bất luận là phi tần hay cung nữ, đều thuộc về Hoàng Thượng, Thường Đức Nghĩa cũng dám động vào sao?
Sớm muộn gì gã cũng tự chuốc lấy họa vào thân, cũng không cần mình phải ra tay.
Nhìn nhưng lại không ăn được, vậy mà còn không quản được sự háo sắc, biết rõ Vân Tự là người Hoàng Thượng để mắt tới, gã vậy mà cũng dám mơ tưởng?
Hứa Thuận Phúc len lén liếc nhìn Hoàng Thượng, hắn hầu hạ Hoàng Thượng nhiều năm, trong lòng hiểu rõ tính tình của Hoàng Thượng, Hứa Thuận Phúc thầm cười nhạo, cảm thấy nếu Thường Đức Nghĩa còn tiếp tục thế này, ngày tàn của gã sắp đến rồi.
Vân Tự vô tình quay đầu lại, liền nhìn thấy Đàm Viên Sơ, nàng kéo Thu Viện cung kính cúi người hành lễ.
Thường Đức Nghĩa thấy vậy, ý thức được điều gì liền nhanh chóng thu liễm cảm xúc, cười nói rồi quỳ xuống thỉnh an.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-67.html.]
Đàm Viên Sơ như thường lệ đỡ Vân Tự dậy: "Ngươi đúng là nhàn hạ thật đấy.”
Không ai gọi nàng, nàng liền không biết tự giác, suốt ba ngày không thấy bóng dáng đâu.
Vân Tự ngẩn người, không biết nên đáp lại thế nào.
Ngay sau đó, Đàm Viên Sơ nắm lấy tay nàng. Vân Tự nghĩ rằng sẽ được đưa vào trong điện, nào ngờ, Đàm Viên Sơ lại bất ngờ tung một cước đá thẳng vào người Thường Đức Nghĩa, khiến gã lăn hai bậc thang mới dừng lại được.
Biến cố này khiến mọi người kinh hãi, Thường Đức Nghĩa cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Gã mặt mày tái mét bò dậy, vội vàng quỳ xuống, tuy rằng không biết mình đã làm sai điều gì, nhưng vẫn dập đầu lia lịa:
“Hoàng Thượng bớt giận! Hoàng Thượng bớt giận!”
Vân Tự và Thu Viện liếc nhìn nhau, nàng khó hiểu nhìn về phía Đàm Viên Sơ.
Đàm Viên Sơ không giải thích gì, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn Thường Đức Nghĩa, lạnh lùng nói:
“Cút sang một bên quỳ.”
Thường Đức Nghĩa ngẩng lên nhìn thấy Hoàng thượng đang nắm tay Vân Tự cô nương, lúc này mới hiểu ra mọi chuyện. Sắc mặt gã trắng bệch, lại dập đầu hai cái:
“Vâng! Nô tài lập tức quỳ sang một bên!”
Vân Tự được Đàm Viên Sơ dắt vào trong điện, nàng không rõ nguyên do, thử hỏi: “Hoàng Thượng, Thường công công đã làm sai chuyện gì ạ?”
Đàm Viên Sơ liếc nhìn nàng, trong lòng tức giận, lười trả lời. Ánh mắt gã kia gần như dính chặt vào người nàng, vậy mà nàng vẫn ngu ngốc không hề hay biết gì.
Nghĩ đến việc nàng đã ở trong điện nhiều ngày, loại chuyện này chắc hẳn đã xảy ra không ít lần, Đàm Viên Sơ nhíu mày, lạnh giọng nói: "Không có gì.”
“Từ nay về sau, trẫm đi đâu, ngươi phải đi theo đó.”
Vân Tự chớp chớp mắt, bĩu môi nói: “Hôm đó là ngày nô tỳ được nghỉ, Hoàng Thượng lại không về điện Dưỡng Tâm, nên nô tỳ mới không có mặt.”
Chẳng phải là nàng lười biếng.
Đàm Viên Sơ hừ lạnh một tiếng, căn bản không tin lời nàng nói.
Vân Tự nghẹn lời, nàng kéo kéo tay áo hắn. Thấy vậy, Hứa Thuận Phúc vội vàng dẫn các cung nhân lui ra ngoài.
Vừa ra khỏi điện, Hứa Thuận Phúc liền nhìn thấy Thường Đức Nghĩa đang quỳ dưới bậc thang. Ánh nắng tháng sáu gay gắt chiếu thẳng xuống, khiến mồ hôi trên trán gã không ngừng chảy xuống, trông Thường Đức Nghĩa thật thảm hại. Hứa Thuận Phúc đứng dưới mái hiên râm mát, thầm cảm thán hai tiếng, quả là đáng đời.
Cũng nhờ phúc của Thường Đức Nghĩa, Vân Tự cô nương sau này e là cũng giống hắn, cả ngày phải đi theo Hoàng Thượng, thời gian nghỉ ngơi cũng khó mà có được.
Bên trong điện.
Vân Tự kéo tay áo Đàm Viên Sơ lay nhẹ, Đàm Viên Sơ ngẩng lên nhìn nàng, lạnh nhạt trách mắng: "Buông ra, còn ra thể thống gì nữa.”
Vân Tự ngạc nhiên, vội vàng buông tay áo hắn ra. Đàm Viên Sơ khẽ nhếch môi, lúc này nàng lại nghe lời một cách lạ thường.
Vân Tự bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm: "Lúc ở Ngự Thư Phòng, ngài ôm nô tỳ đè lên ngự án, sao ngài không nói còn ra thể thống gì nữa?”
Trong điện chỉ có hai người bọn họ, cho dù giọng nói nhỏ đến đâu cũng có thể nghe rõ ràng. Đàm Viên Sơ bị nàng chọc cười, hắn cố ý hỏi: “Ngươi nói gì? Trẫm không nghe rõ.”
Vân Tự lúc này mới ý thức được mình vừa nói gì, nàng đỏ mặt cúi đầu, cắn chặt môi không dám nói thêm lời nào nữa.
Đàm Viên Sơ khẽ cười: "Vân Tự, lá gan ngươi đúng là càng ngày càng lớn.”
Vân Tự mở to mắt, hoàn toàn không thừa nhận lời này, nàng nhỏ giọng nói: “Nô tỳ rốt cuộc đã đắc tội với Hoàng Thượng thế nào, mà hôm nay ngài lại bất mãn với nô tỳ như vậy?”
Đàm Viên Sơ không chịu thừa nhận, theo bản năng phản bác: "Không có.”
Giọng điệu hắn lạnh nhạt, như thể đang nói thật, hoàn toàn không phải vì khi trở về nhìn thấy cảnh tượng kia mà trong lòng khó chịu.
Vân Tự rũ mắt xuống, nói: "Nô tỳ không tin.”
Đàm Viên Sơ nghẹn lời.
Hắn còn nói nàng lá gan không lớn sao? Nhìn những lời nàng nói xem, có chút tôn ti trật tự nào không?
Nàng giả vờ đáng thương, rũ mắt xuống nói: "Nô tỳ ngu dốt, ngài không nói cho nô tỳ biết, nô tỳ cũng không đoán được, nô tỳ nên làm thế nào để Hoàng Thượng vui lòng đây?”
Đàm Viên Sơ nhếch môi nhìn nàng giả vờ giả vịt, có chút buồn cười. Hắn gật đầu với lời này: “Đúng là không thông minh.”
DTV
Lần này đến lượt Vân Tự nghẹn lại.
Nàng quay mặt đi không nói gì. Nàng khi giận dỗi luôn như vậy, không ồn ào không làm loạn, nhưng lại cố tình để cho người ta biết nàng đang giận.
Không hề kiêu ngạo, ngược lại có chút đáng thương.