Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 63

Cập nhật lúc: 2024-11-23 16:13:44
Lượt xem: 6

Hiện giờ Hoàng Thượng rõ ràng đã mất hứng thú với Dương bảo lâm, vậy mà nàng ta vẫn không chịu sửa đổi tính kiêu căng, đúng là không biết điều.

Nghe vậy, Đàm Viên Sơ chỉ thờ ơ gật đầu, giọng nói nhàn nhạt:

“Nàng làm rất đúng. Đã không khỏe thì lục đầu bài không nên treo lên. Trước khi dưỡng cho khỏe, thì đừng đến cung Khôn Ninh, kẻo lây bệnh cho Hoàng Hậu.”

Nửa câu đầu là nói với Hoàng Hậu, nửa câu sau lại chuyển sang Dương bảo lâm.

Dương bảo lâm không ngờ rằng, hôm nay nàng ta cố tình chờ ở đây, vốn là muốn Hoàng thượng nhớ đến tình xưa, ai ngờ lại “trộm gà không được mà còn bị mất nắm thóc”, bị Hoàng thượng một câu nói chặt đứt ý định sớm ngày treo lại lục đầu bài.

Đàm Viên Sơ dìu Hoàng Hậu xoay người bước vào cung Khôn Ninh, còn Dương bảo lâm thì mặt mày trắng bệch, cả người xụi lơ tại chỗ ngây dại nhìn Hoàng thượng đi xa.

Nàng ta thậm chí còn không thể tin nổi, Hoàng thượng sao có thể nhẫn tâm với nàng ta như vậy?

Vân Tự nhìn Dương bảo lâm, trong lòng không khỏi cảnh giác, lấy nàng ta làm gương. Ở trong hậu cung này, điều cấm kỵ nhất chính là không biết rõ vị trí của mình.

Hứa Thuận Phúc khẽ huých nàng: "Chúng ta cũng vào thôi.”

Vân Tự gật đầu.

Thanh âm của Hứa Thuận Phúc khiến Dương bảo lâm giật mình. Khi Vân Tự đi ngang qua, nàng ta theo bản năng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Dương bảo lâm sững người, theo bản năng túm chặt lấy Vân Tự, buột miệng thốt lên: "Sao lại là ngươi?!”

Nàng ta nhớ rất rõ, ngày đó cùng Lư tài nhân rơi xuống nước chính là cung nữ này, sau đó nàng còn dập đầu đến chảy m.á.u cầu xin Hoàng thượng trị tội nàng ta!

Sao nàng lại ở đây hầu hạ trước mặt Hoàng Thượng?

Đầu óc Dương bảo lâm rối như tơ vò. Gần đây nàng ta luôn ở điện Trường Nhạc, không biết nhiều về tình hình trong cung.

Bỗng nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Dương bảo lâm.

Nàng ta nhớ ra, ngày đó đến điện Trường Nhạc thu dọn đồ đạc cũng là một nô tài từng ở điện Hòa Nghi!

Thảo nào! Thảo nào! Thì ra nô tài kia là đang trả thù cho Lư tài nhân!

Dương bảo lâm tức giận đến mức lòng dạ nảy sinh độc ác, nàng ta không để ý đến Tiểu Dung Tử nữa, mà dồn hết sự chú ý vào Vân Tự. Hôm đó ở bên hồ, nàng ta chỉ lo phủi sạch quan hệ mà không để ý đến dung mạo của cung nữ này, bây giờ ngẩng đầu nhìn kỹ, càng thêm kinh hãi.

Tiện nhân này sao lại xinh đẹp đến vậy?

Dương bảo lâm nhất thời không rõ cảm xúc trong lòng mình là phẫn nộ hay ghen ghét, có lẽ là cả hai.

Cuối cùng, trong đầu nàng ta chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất: tiện nhân này hôm đó bỗng nhiên xuất hiện, giờ lại hầu hạ trước mặt Hoàng Thượng, chẳng lẽ là nhờ lần đó ở bên hồ nàng đã lọt vào mắt xanh của Hoàng Thượng? Nói cách khác, tiện nhân này đã đạp lên nàng ta mà thượng vị?

Hứa Thuận Phúc bị biến cố này làm cho kinh hãi. Vân Tự cũng không ngờ Dương bảo lâm lại đột nhiên giữ chặt mình, nàng khẽ nhíu mày:

“Thỉnh Dương bảo lâm buông nô tỳ ra.”

Dứt lời, Vân Tự không khỏi thầm than trong lòng. Hầu hạ trước mặt Hoàng Thượng và hầu hạ ở hậu cung quả nhiên khác nhau, nếu là ở điện Hòa Nghi, nàng nào dám nói chuyện với Dương bảo lâm như vậy?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-63.html.]

Dương bảo lâm không buông, nàng ta chất vấn: “Ngươi không phải ở điện Hòa Nghi sao? Sao lại ở đây?!”

Nàng ta nắm chặt đến mức móng tay gần như đ.â.m vào da thịt Vân Tự, Vân Tự cảm thấy cổ tay đau nhức, nàng nhíu chặt mày, vốn có thể trả lời câu hỏi nhưng lại không muốn trả lời:

DTV

“Chuyện này không liên quan đến Dương bảo lâm.”

Thấy vậy, Hứa Thuận Phúc thầm kêu không ổn, vội vàng tiến lên: “Bảo lâm chủ tử mau buông ra, chúng nô tài còn phải vào hầu hạ!”

Nghe thấy giọng nói của Hứa Thuận Phúc, Dương bảo lâm mới khôi phục lại chút lý trí. Bất kể Vân Tự đến đây bằng cách nào, hiện tại nàng ta cũng không nên đắc tội với người hầu hạ trước mặt Hoàng Thượng.

Khi nàng ta sắp buông tay, đúng lúc có cung nhân cầm đèn lồng đi tới. Dương bảo lâm vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy trên đầu Vân Tự cài trâm thanh ngọc châu, dưới ánh đèn lồng, trâm ngọc tỏa ra ánh sáng dịu dàng.

Dương bảo lâm sững sờ tại chỗ.

Nàng ta nhớ rõ bộ trâm ngọc này được Hoàng thượng cất giữ trong kho riêng. Nàng ta từng rất thích nó, muốn xin Hoàng Thượng nhưng bị ngài ấy từ chối.

Có lẽ vì không có được nên Dương bảo lâm vẫn luôn nhớ đến tận bây giờ.

Nhưng Dương bảo lâm không ngờ rằng, thứ mà nàng ta cầu xin không được, giờ lại xuất hiện trên người một cung nữ?

Dương bảo lâm nhìn chằm chằm trâm ngọc trên đầu Vân Tự, đôi mắt dần đỏ hoe, sống mũi cay cay, nước mắt không kìm được tuôn rơi.

Tin tức bên ngoài truyền vào trong điện, sắc mặt Đàm Viên Sơ lạnh lùng, hắn buông Hoàng hậu ra, xoay người bước ra khỏi cung Khôn Ninh. Hoàng Hậu đứng tại chỗ nhìn bóng lưng hắn, khẽ nheo mắt.

Một lát sau, Đàm Viên Sơ đứng ở cửa, nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn này, lạnh giọng hỏi:

“Ồn ào cái gì?”

Vân Tự nhíu mày, cố chịu đau ngẩng đầu nhìn lên.

Dương bảo lâm vẫn nhìn chằm chằm cây trâm ngọc, hồi lâu sau mới quay đầu lại, nước mắt tuôn rơi như mưa.

Đàm Viên Sơ đã sớm quên những chuyện cũ năm xưa, nhìn thấy Dương bảo lâm khóc lóc đau khổ, không hề nhận ra tâm trạng của nàng ta, sắc mặt không chút thay đổi. Ánh mắt hắn dừng lại ở cổ tay bị nắm chặt của Vân Tự, chỗ đó đỏ ửng một mảng, ánh mắt hắn chợt lạnh đi:

“Xem ra trừng phạt của trẫm hôm đó quá nhẹ, mới khiến ngươi dám làm càn như vậy.”

Dương bảo lâm ý thức được điều gì đó, trợn tròn mắt không dám tin.

Đàm Viên Sơ lạnh lùng nói: "Truyền khẩu dụ của trẫm, từ hôm nay, Dương bảo lâm bị cấm túc nửa năm, không có lệnh triệu tập không được ra khỏi cung. Người đâu, đưa nàng ta về cung.”

Hứa Thuận Phúc vội vàng ra hiệu cho các cung nhân, có người tiến lên gỡ tay Dương bảo lâm đang túm lấy Vân Tự. Lời nói của Đàm Viên Sơ khiến đầu óc Dương bảo lâm trống rỗng, cung nhân không mất nhiều sức lực, vài người hợp sức kéo nàng ta về cung.

Hoàng Hậu đi ra, đứng ở cách đó không xa thu hết mọi chuyện vào tầm mắt, Bách Chi kinh ngạc:

“Nương nương, chuyện này…”

Nàng ta hiếm khi thấy Dương bảo lâm bị phạt, vừa rồi trong tình huống đó, Hoàng Thượng cũng chỉ làm theo ý nương nương, không hề trách phạt Dương Bảo Lâm, ai ngờ giờ lại cấm túc nàng ta nửa năm.

Hoàng Hậu nhìn Vân Tự, nhàn nhạt nói: "Xem ra hiện giờ Hoàng Thượng đích xác rất thích nàng ta.”

Loading...