Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 57
Cập nhật lúc: 2024-11-23 15:52:55
Lượt xem: 6
Nàng lại như cố ý hỏi: "Nô tỳ thật sự rất phiền phức sao?"
Đàm Viên Sơ muốn gật đầu, các phi tần khác suốt ngày gửi đồ đến Kính Sự Phòng, mong muốn đèn lồng trong cung được thắp sáng nhiều hơn, còn nàng thì sao? Cố gắng từ chối.
Ý nghĩ vừa lóe lên, hắn liền bị nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y áo, Đàm Viên Sơ không khỏi thay đổi suy nghĩ.
Có lẽ không phải cố ý từ chối, mà là đang làm nũng.
Hắn không trả lời câu hỏi đó, mà hỏi ngược lại: "Ở ngự tiền thế nào?"
Vân Tự mím môi, dường như không hiểu tại sao hắn lại hỏi vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Nô tỳ hơi sợ."
Đàm Viên Sơ ngạc nhiên nhướng mày, hỏi nàng tại sao.
Nàng đáp: "Mọi người ở ngự tiền đều rất cẩn trọng, nô tỳ không có tài cán gì, sợ không làm tốt."
Đàm Viên Sơ lại muốn cười, cuối cùng chỉ khẽ điểm tay vào eo nàng, thản nhiên nói:
"Muốn làm gì thì cứ làm."
Nàng hơi cứng người nghiêng mặt đi, mặc cho hai má ửng đỏ.
So với lúc được vớt lên từ hồ, sắc mặt trắng bệch giờ đây lại càng xinh đẹp hơn gấp bội.
Ánh mắt Đàm Viên Sơ tối sầm lại.
*****
Chờ đến lúc hoàn hồn lại, Đàm Viên Sơ nhìn về phía Hứa Thuận Phúc, nhướng mày hỏi: "Ngự tiền nuôi không nổi một người nhàn rỗi sao?"
Hứa Thuận Phúc thầm cười nhạt. Người nhàn rỗi đương nhiên nuôi nổi, nhưng đây có thật sự là người nhàn rỗi không?
Hắn đương nhiên không dám hỏi lại Đàm Viên Sơ, chỉ biết phụ họa: "Hoàng thượng nói đúng."
Bên ngoài trời đã tối, Đàm Viên Sơ liếc nhìn cửa chính điện:
"Nàng đâu?"
Hứa Thuận Phúc nhanh chóng hiểu ý: "Vân Tự cô nương hôm nay mới đến, nô tài để Vân Tự cô nương về thu dọn hành lý."
Đàm Viên Sơ nhớ đến điều gì đó, khẽ nheo mắt: "Đồ đạc của nàng ấy nhiều lắm sao?"
Trước khi vào điện, Hứa Thuận Phúc đã hỏi thăm việc này, lập tức lắc đầu: "Nghe nói chỉ có một chiếc bọc nhỏ."
Đàm Viên Sơ nhàn nhạt nói: "Trẫm nhớ nàng ấy ở trong cung cũng gần ba năm rồi."
Hứa Thuận Phúc không nói tiếp, chỉ thầm nghĩ Hoàng thượng có ý gì? Chẳng lẽ thấy đồ đạc của Vân Tự quá ít?
Đàm Viên Sơ chỉ nhớ đến lúc mọi chuyện lắng xuống, việc đầu tiên nữ tử làm là nhặt cây trâm ngọc lên, thấy vài vết nứt trên đó, nàng khẽ cắn môi giấu đi vẻ tiếc nuối.
Hắn mơ hồ nhớ, đó chỉ là một cây trâm ngọc rất bình thường, ngay cả với các phi tần cũng không đáng giá.
Đàm Viên Sơ thản nhiên phân phó: "Đem mấy cây trâm thanh ngọc châu trong kho đưa cho nàng ấy."
Hứa Thuận Phúc kinh ngạc. Những thứ được cất giữ trong kho riêng của Hoàng Thượng, không có món nào là không quý giá, ý của Hoàng Thượng là muốn đem toàn bộ trâm thanh ngọc châu tặng cho Vân Tự?
Hứa Thuận Phúc nhớ rõ bộ trâm thanh ngọc châu kia được chế tác tinh xảo, mỗi cây đều vô cùng đắt đỏ, từng có phi tần muốn xin Hoàng thượng nhưng ngài ấy đều phớt lờ.
Cung nữ mỗi mùa đều có hai bộ y phục, một bộ màu hồng nhạt, một bộ màu xanh lam, nhưng Vân Tự rất ít khi mặc màu hồng, hầu như lúc nào cũng thấy nàng mặc áo xanh lam.
Bộ trâm thanh ngọc châu này cũng rất hợp với trang phục thường ngày của nàng.
Nhưng khi nghĩ đến điều này, Hứa Thuận Phúc lại cảm thấy đau lòng, bộ y phục cung nữ tầm thường làm sao xứng với trâm thanh ngọc châu quý giá?
Nhưng mặc kệ Hứa Thuận Phúc nghĩ thế nào, bộ trâm thanh ngọc châu kia cuối cùng vẫn được định đoạt trao cho Vân Tự.
Hứa Thuận Phúc tự mình mang đến tận sương phòng của Vân Tự: “Hoàng Thượng phân phó nô tài mang đến.”
Đợi Hứa Thuận Phúc đi rồi, Vân Tự mở hộp gấm nhìn bộ trâm ngọc bên trong, nàng khẽ mím môi, liếc mắt về phía cây trâm ngọc trên bàn trang điểm, cây trâm ấy có vài đường nứt.
Thực ra Vân Tự rất ít khi đeo trâm ngọc, dung mạo nàng vốn đã nổi bật, ngày thường càng cố tình che giấu, chỉ dám dùng trâm bạc bình thường như các cung nhân khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-57.html.]
Nhưng hôm nay đến điện Dưỡng Tâm, nàng rốt cuộc cũng có chút tâm tư, chọn một cây trâm ngọc đeo lên, cây trâm ấy vốn đã có vết nứt.
Nàng muốn leo lên long sàng, tự nhiên không phải cầu mong chút tình cảm từ Hoàng thượng.
Trong cung này, muốn thứ gì mà chỉ ngồi chờ thì sẽ chẳng bao giờ có được, chỉ có thể dựa vào chính mình mà tranh thủ.
Nàng muốn được sống trong nhung lụa có cung tì hầu hạ, vinh hoa phú quý, địa vị cao sang, phải từng chút một mà tranh giành, hao tâm tổn trí.
Vân Tự nhìn trâm ngọc trong hộp gấm, thở nhẹ một hơi, thần sắc dần dần bình tĩnh lại.
Ngày đầu tiên đến điện Dưỡng Tâm có chút hao tâm tổn sức, nàng rửa mặt sớm rồi lên giường.
*****
Mà trong điện Dưỡng Tâm, Đàm Viên Sơ ngồi dựa bàn xử lý chính sự hồi lâu, đợi đến khi phê xong chồng tấu chương trên ngự án, ngẩng đầu lên lại chẳng thấy bóng dáng người kia đâu.
DTV
Đàm Viên Sơ bỗng nhiên cười lạnh một tiếng.
Hứa Thuận Phúc nghe thấy mà lạnh sống lưng, hắn nhìn quanh trong điện một lượt, lại nhìn sắc mặt Hoàng Thượng, mơ hồ đoán ra điều gì, nhỏ giọng nói: “Nô tài đi gọi Vân Tự cô nương?”
Đàm Viên Sơ ngữ khí lạnh nhạt: “Tuỳ nàng đi.”
Cùng một câu nói, nhưng Hứa Thuận Phúc lại nghe ra cảm xúc khác hẳn.
Hứa Thuận Phúc sờ sờ mũi, đành phải mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, coi như không biết gì.
Đêm đó, Đàm Viên Sơ không đến hậu cung, ngủ lại điện Dưỡng Tâm.
Hậu cung nhận được tin tức, mỗi người một tâm trạng khác nhau. Cung Trường Xuân tắt đèn, trong điện tối om, nhưng người trên giường lại trằn trọc mãi không ngủ được.
Cung Trọng Hoa, sau khi Lư tài nhân rời đi, lại khôi phục sự yên tĩnh như xưa.
Trong đó, chỗ ở của Khâu bảo lâm - Ninh Tuy uyển, cũng đặc biệt yên tĩnh, một cung nhân xách hộp đồ ăn đẩy cửa đi vào, nhỏ giọng gọi: “Chủ tử, đến giờ dùng bữa rồi ạ.”
Khâu bảo lâm được dìu ra ngoài, Lục Lạc đã bày đồ ăn lên bàn, bốn món ăn: hai chay hai mặn và một món canh rất đơn giản, ngay cả màu sắc cũng chẳng có gì nổi bật.
Người ở Ninh Tuy uyển sớm đã quen với cách đối đãi như vậy.
Khâu bảo lâm vốn không được sủng ái, thường xuyên bị bỏ quên, nhưng may mắn là cung Trọng Hoa không có chủ vị, cũng ít người làm khó nàng ta, chỉ là gần đây xui xẻo, bị liên lụy vào chuyện Lư tài nhân sảy thai, bị giáng xuống làm bảo lâm.
Đãi ngộ cũng bị hạ thấp.
Ngự Thiện Phòng quản lý đồ ăn trong cung, Ninh Tuy uyển như vậy tự nhiên bị xếp xuống cuối cùng, đợi đến khi đồ ăn được đưa đến thì đã nguội.
May là mùa hè, ăn cũng không thấy khó chịu, Khâu bảo lâm vẫn bình tĩnh.
Lục Lạc nhìn màu sắc thức ăn trên bàn, thở dài não nề: “Ngự Thiện Phòng toàn là lũ nô tài thấy lợi quên nghĩa! Lúc trước chủ tử còn giao hảo với Lư tài nhân, bọn họ đối với Ninh Tuy uyển cũng ân cần hơn nhiều.”
Sắc mặt Khâu bảo lâm nhạt đi.
Lục Lạc đột nhiên im bặt, vỗ miệng một cái: “Là nô tỳ lỡ lời.”
Dù sao thì, mấy hộp hương cao khiến Lư tài nhân sảy thai đều là do chủ tử đưa, hơn nữa, chủ tử cũng vì vậy mà bị giáng vị, Ninh Tuy uyển đã lâu không nhắc đến ba chữ Lư tài nhân này.
Hồi lâu sau, Khâu bảo lâm nhàn nhạt nói: “Là ta có lỗi với nàng ấy, không cần phải kiêng kị.”
Biết trước sẽ có kết quả này, nàng ta thà rằng lúc trước mạo hiểm đắc tội Lư tài nhân, cũng sẽ không đưa mấy hộp hương cao kia đến điện Hòa Nghi.
Lục Lạc rụt đầu, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Chủ tử, Lưu ngự nữ hại người như vậy, chẳng lẽ chúng ta cứ bỏ qua cho nàng ta sao?”
Khâu bảo lâm ngẩng đầu, hỏi lại: “Nếu không thì sao?”
Lục Lạc ngẩn ra, không hiểu.
Ngữ khí Khâu bảo lâm vô cùng bình tĩnh: “Hại Lư tài nhân sảy thai đối với Lưu ngự nữ không có lợi ích gì, trước đó họ không thù không oán, Lưu ngự nữ vì sao phải hại nàng ấy?”
Nói cho cùng, cũng chỉ là nghe theo người khác sai khiến mà thôi.
Bất luận kẻ đó là ai, có thể khiến Lưu ngự nữ đến cuối cùng cũng không khai ra, đủ để thấy địa vị của kẻ đó trong cung rất cao, Lưu ngự nữ có chỗ dựa như vậy, cho dù người nọ không quan tâm đến Lưu ngự nữ, nhưng cũng không muốn Lưu ngự nữ nói ra chân tướng vụ Lư tài nhân sảy thai, cho nên, nàng ta sẽ bảo vệ Lưu ngự nữ ở một mức độ nhất định.
Nàng ta chỉ là một bảo lâm vô quyền vô thế, làm sao có thể không bỏ qua cho Lưu ngự nữ?
Lục Lạc hiểu ý chủ tử, nhất thời nghẹn lời, hồi lâu sau cũng không nói được gì.