Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 53

Cập nhật lúc: 2024-11-23 15:52:48
Lượt xem: 4

Cung Trường Xuân.

Đồng Vân vẻ mặt nghiêm trọng bước vào nội điện. Dung chiêu nghi đang nằm trên trường kỷ, cung nữ đang sơn móng tay cho nàng ta. Nghe thấy tiếng động, Dung chiêu nghi chậm rãi ngước mắt lên nhìn ra sau Đồng Vân, thấy không có ai, sắc mặt nàng ta hơi trầm xuống:

"Người đâu?"

Đồng Vân "bịch" một tiếng quỳ xuống.

Thấy vậy, Dung chiêu nghi rút tay đang được sơn móng, các cung nhân lập tức lui ra ngoài. Chẳng mấy chốc, trong điện chỉ còn lại hai người chủ tớ.

Dung chiêu nghi ngồi thẳng dậy: "Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?"

Nàng ta sai Đồng Vân đến điện Trung Tỉnh đưa Vân Tự về, Lưu An Thuận ở điện Trung Tỉnh từ trước đến nay là người biết nhìn xa trông rộng, nói khó nghe một chút, chính là kẻ gió chiều nào che chiều ấy. Biết rõ nàng ta muốn người, không lý nào lại dám đắc tội nàng ta mà không thả người.

Đồng Vân không hoàn thành nhiệm vụ, cúi gằm mặt không dám nhìn Dung chiêu nghi, nhỏ giọng nói:

"Nương nương, nô tỳ đến điện Trung Tỉnh thì gặp người của cung Vĩnh Ninh."

Nghe vậy, Dung chiêu nghi nhíu mày nghi hoặc: "Tĩnh phi?"

Đồng Vân gật đầu.

Dừng một chút, Đồng Vân nhớ đến những gì Lưu công công tiết lộ, nàng ta không dám giấu giếm: "Nghe ý của Lưu công công, mục đích của Tĩnh phi nương nương giống chúng ta."

Dung chiêu nghi khẽ nhếch môi, chậm rãi nói: "Vị Tĩnh phi nương nương này không phải luôn chỉ lui tới cung Từ Ninh, không màng thế sự sao? Sao giờ lại muốn nhúng tay vào chuyện này?"

Đồng Vân không dám tiếp lời.

Một lúc sau, Dung chiêu nghi nhớ lại cảnh tượng ở Ngự Hoa Viên hôm đó, ánh mắt lạnh lẽo: "Tĩnh phi thì đã sao? Ta muốn người, không có lý nào lại không có được!"

Đồng Vân kinh ngạc, vội la lên: "Nương nương, ngài và Tĩnh phi nương nương luôn luôn nước sông không phạm nước giếng..."

Lời còn chưa dứt, đã bị Dung chiêu nghi nhẹ nhàng cắt ngang, nàng ta khinh miệt nói:

"Nàng ta là Tĩnh phi không màng thế sự, ta mới có thể nước sông không phạm nước giếng với nàng ta."

Hiện giờ Hoàng Thượng xem Tĩnh phi như biểu muội, địa vị của nàng ta trong hậu cung tự nhiên đặc biệt. Nếu Tĩnh phi không muốn vinh hoa phú quý này, nàng ta cũng chỉ là một phi tần thất sủng trong hậu cung mà thôi.

Đồng Vân không hiểu, nhưng biết quyết định của nương nương rất ít khi thay đổi.

Đồng Vân im lặng cúi đầu, nàng ta không hiểu, tại sao nương nương lại kiêng kị Vân Tự như vậy? Đồng Vân cuối cùng vẫn không thể đưa Vân Tự về. Khi nàng ta đến điện Trung Tỉnh lần nữa, chỉ thấy Lưu công công lắc đầu đầy chua xót:

"Đồng Vân cô nương đến muộn một bước rồi, Vân Tự đã được đưa đến ngự tiền."

Nghe vậy, sắc mặt Đồng Vân đại biến.

*****

Tháng năm, hoa hải đường nở rộ, cánh hoa rơi lả tả. Vân Tự xách theo một chiếc bọc nhỏ, được Lưu công công đích thân đưa đến điện Dưỡng Tâm.

Đàm Viên Sơ đang ở Ngự Thư Phòng chưa về, Hứa Thuận Phúc cũng đi theo Hoàng Thượng nên không có mặt. Thật trùng hợp, người sắp xếp chỗ ở cho Vân Tự lại là Thường Đức Nghĩa.

Thường Đức Nghĩa tuổi tác tương đương với Lưu công công, sau khi chào hỏi, ánh mắt gã dừng trên người Vân Tự, đôi mắt bỗng sáng lên dò xét nàng từ trên xuống dưới.

Vân Tự nhíu mày, không ngờ Thường Đức Nghĩa lại dám trắng trợn như vậy.

Lưu công công không dấu vết đứng chắn trước mặt Vân Tự, nhắc nhở: "Hứa công công sai ta đưa người đến đây, giờ ta phải về trước."

Nghe đến ba chữ "Hứa công công", Thường Đức Nghĩa liền thu liễm lại. Lưu công công là chưởng sự điện Trung Tỉnh, có thực quyền trong tay, Thường Đức Nghĩa rất khách khí với hắn:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-53.html.]

"Lưu công công đi thong thả."

Chờ Lưu công công đi rồi, Thường Đức Nghĩa nhìn Vân Tự, trong lòng có chút thấp thỏm, cung nữ này là do Hứa Thuận Phúc đích thân yêu cầu sao?

Chưa rõ tình hình, Thường Đức Nghĩa không dám manh động, hắn hỏi: "Mới đến à, ngươi tên gì?"

Vân Tự cung kính hành lễ: "Nô tỳ tên Vân Tự."

Thường Đức Nghĩa ghi nhớ cái tên này, luyến tiếc rời mắt khỏi gương mặt Vân Tự, rồi gọi một cung nữ khác: "Thu Viện, ngươi dẫn nàng ấy đi dọn dẹp phòng, trước tiên cứ để hành lý xuống đã."

Thu viện vội vàng bước tới, nàng ta có vẻ sợ Thường Đức Nghĩa, trên đường dẫn Vân Tự đi vẫn im lặng không lên tiếng.

Đến dãy phòng phía Tây, Thu viện đẩy cửa ra: "Căn phòng này trước kia Sơ Nhi tỷ tỷ ở, sau khi tỷ ấy xuất cung vẫn luôn bỏ trống, ngươi cứ ở đây trước đi."

Vân Tự gật đầu, cong mắt cười: "Cảm ơn Thu Viện cô nương."

Thu Viện ngẩn ra, nhìn thấy vẻ mặt của nàng, nàng ấy mím chặt môi, một lúc sau mới quay đầu lại nói: "Hầu hạ ở ngự tiền, tốt nhất ngươi nên che giấu dung mạo của mình đi."

Giọng điệu có vẻ không mấy thân thiện.

Vân Tự nghe vậy, ánh mắt lóe lên. Nếu không biết Thường Đức Nghĩa là người thế nào, có lẽ nàng sẽ cho rằng Thu Viện đang cảnh cáo mình, nhưng nàng hiểu rõ sở thích của Thường Đức Nghĩa, nên mới hiểu được lời nhắc nhở trong câu nói của Thu Viện.

Nàng rũ mắt xuống: "Đa tạ Thu Viện cô nương, ta sẽ cẩn thận."

DTV

Thu Viện ngạc nhiên nhìn nàng, rồi ủ rũ không nói gì. Chờ Vân Tự thu dọn xong, nàng ấy dẫn Vân Tự trở về, thanh âm cứng nhắc:

"Điện Dưỡng Tâm đã lâu không có cung nữ mới."

Hoàng Thượng không thường xuyên để cung nữ hầu hạ, nên khác với các nương nương trong hậu cung, ngự tiền đa phần là thái giám được sủng ái, cung nữ rất ít khi ngóc đầu lên được. Sơ Nhi xuất cung xem như là cung nữ hiếm hoi được Hoàng Thượng nhớ tên.

Hơn nữa, vị trí cung nhân ngự tiền là cái hố củ cải, trừ phi được ân điển xuất cung, nếu không rất ít người tự nguyện nhường lại, ai cũng cố gắng làm việc, sợ phạm sai lầm.

Suy cho cùng, hầu hạ ở ngự tiền được trọng dụng hơn bất kỳ nơi nào khác.

Gần đến điện Dưỡng Tâm, Thu Viện bỗng trở nên im lặng, đi ngang qua Thường Đức Nghĩa cũng không ngẩng đầu. Vân Tự liếc nhìn đôi tay nắm chặt của nàng ấy, ánh mắt lóe lên.

Chẳng lẽ... Thường Đức Nghĩa cũng giở trò với cung nữ ngự tiền sao?

Vân Tự chùng lòng, đáy mắt hiện lên vẻ chán ghét.

Vân Tự theo Thu Viện đi đến hành lang, Hoàng Thượng không có ở đây, các cung nhân xung quanh cũng không quá câu nệ, trừ những người canh gác, còn lại đều tụm năm tụm ba nói chuyện phiếm. Vân Tự không bị bỏ rơi, Thu Viện cũng thả chậm bước chân không để nàng lạc lõng.

Rời khỏi tầm mắt của Thường Đức Nghĩa, Thu Viện giới thiệu với nàng: "Cung nữ hầu hạ ở ngự tiền không nhiều, tổng cộng chỉ có tám người."

Thu Viện giới thiệu qua một lượt, Vân Tự chỉ nhớ mang máng tên của mọi người.

Nói đến đây, Thu Viện nhìn nàng:

"Hầu hạ ở ngự tiền, quan trọng nhất là phải cẩn thận lời nói việc làm."

Vân Tự nghiêm túc gật đầu. Thấy vậy, sắc mặt Thu Viện hòa hoãn hơn rất nhiều, nàng ấy hạ giọng: "Nhưng ngươi cũng đừng lo lắng, nói chung, cung nhân ngự tiền nhàn hạ hơn nhiều."

Nhàn hạ là thật sự nhàn hạ, Vân Tự mới đến, ở hành lang nghe Thu Viện trò chuyện với các cung nhân khác.

Một lúc sau, Thu Viện nhìn đồng hồ cát, đứng dậy: "Sắp đến canh giờ rồi, Thu Hàn đi nấu nước đi."

Vân Tự cũng đứng dậy theo, Thu Viện lúc này mới nhớ đến nàng, giải thích: "Hoàng Thượng thường về điện Dưỡng Tâm vào giờ này."

Vân Tự ghi nhớ điều này, liền thấy cả điện Dưỡng Tâm nhộn nhịp hẳn lên, Thường Đức Nghĩa chỉ huy mọi người làm việc. Thu Viện thấy vậy kéo nàng lại: "Ngươi cứ đứng ở cửa, đừng chạy lung tung."

Loading...